TỪ HÔM NAY BẮT ĐẦU NGƯỢC TRA NAM



"A! ——"
Triệu Hướng Hải sau lưng mềm nhũn, cả người bị đè trên chiếc giường rộng lớn.

Trong căn phòng gần như tối đen mịt mờ, chỉ có ánh trăng tàn ngoài cửa sổ cùng ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn đường chiếu vào.

Nhờ ánh sáng này, Triệu Hướng Hải có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu cùng biểu tình vặn vẹo nghiến răng nghiến lợi của Tiêu Diệp.

Thật giống một con sói lớn.

"Tiêu Diệp, con mẹ nó cậu muốn làm gì!"
Triệu Hướng Hải gầm lên một tiếng.

Tiêu Diệp vẫn không chút quan tâm mà giam cầm cơ thể của anh vào trong lòng, sự kích thích của rượu dường như khiến hắn trở lên bốc đồng hơn bao giờ hết.

Hiện tại trong đầu hắn chỉ có Triệu Hướng Hải, Triệu Hướng Hải, Triệu Hướng Hải......!

Người nam nhân này can đảm đến mức dám đưa Tống Tu đến trước mặt hắn mà khoe khoang, dám can đảm nói lời kết thúc gia đình 7 năm trời của bọn họ, dám can đảm cùng người khác lăn lộn đến bây giờ mới chịu về nhà!
Tiêu Diệp cảm thấy trong lòng mình bị chọc đau nhức đến phát điên rồi.

Hiện tại hắn chỉ cần nhớ đến cảnh Triệu Hướng Hải ngồi nói chuyện thân mật với Tống Tu ở quán cà phê, lại nhớ đến lúc anh lạnh nhạt nói chuyện với hắn.

Lúc hắn đi rồi, Triệu Hướng Hải có lẽ còn ngồi nói chuyện với Tống Tu thêm vài tiếng đồng hồ, làm thêm vài việc mà hắn không biết, hắn liền cảm thấy trong lòng mình có một cây châm bén nhọn, đâm thẳng vào lồng ngực đến đau đớn
"Tôi làm cái gì?" Sắc mặt Tiêu Diệp đỏ bừng lên vì cơn say: "Tôi mẹ nó muốn chịch anh!"
"Thả tôi ra." Ánh mắt của Triệu Hướng Hải khẽ trầm xuống.

Anh chỉ biết Tiêu Diệp bá đạo ngang ngược, càng ngày càng thô bạo.

Nhưng anh không ngờ rằng Tiêu Diệp lại điên đến mức này!
"Không buông." Tiêu Diệp tỉ mỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt của Triệu Hướng Hải: "Buông ra rồi anh lại muốn đi đâu? Muốn gặp Tống Tu tâm sự đùa giỡn nữa sao? Triệu Hướng Hải, anh đừng mơ!"
Triệu Tương Hải nhìn dáng vẻ dầu muối không ăn bướng bỉnh khó chịu của Tiêu Diệp, trong lòng không khỏi tức giận, dùng sức húc đầu gối hướng lên, cứng rắn đạp lên đùi Tiêu Diệp khiến hắn đau đớn nhíu mày.

Triệu Hướng Hải nhân cơ hội này dùng sức đẩy hắn ra, thở hổn hển một hơi.

Tiêu Diệp chịu đựng cơn đau ở chân mà nhìn chằm chằm vào Triệu Hướng Hải, sau đó lại nắm lấy cổ tay anh, rút ​​ra một chiếc cà vạt màu đen bên hông, buộc chặt cà vạt quanh cổ tay Triệu Hướng Hải.

"Cái đệch!" Triệu Hướng Hải tính tình có tốt như thế nào cũng không tránh được phát cáu: "Tiêu Diệp, cậu con mẹ nó bị bệnh dại à? Làm cái quần gì vậy!"
Tiêu Diệp trói chặt tay Triệu Hướng Hải, một tay đè chặt anh lại, một tay dùng sức mà xé rách áo sơmi của anh.

"Xoạc—" một tiếng, cúc áo nhanh chóng văng ra tứ tung, chiếc áo sơ mi trắng bị kéo xuống, lộ ra khuôn ngực cường tráng và gợi cảm của Triệu Hướng Hải.

Tiêu Diệp dùng đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm vùng da thịt bị lộ ra của Triệu Hướng Hải.

Dù đầu óc của hắn bị say rượu đến mơ mơ màng màng, nhưng trong lòng vẫn chỉ có duy nhất một ý niệm.


Triệu Hướng Hải người đàn ông này, chỉ có thể nằm ở dưới thân hắn!
Bộ dáng anh bị lột đồ chỉ có hắn được xem, chỉ có hắn được chạm vào!
Người khác đừng có mơ!
Tiêu Dã áp xuống chính mình thân hình, ở Triệu Hướng Hải cực lực giãy giụa trung, cắn hắn lỏa lồ bả vai.

"Mẹ nó, cút ngay!" Tay của Triệu Hướng Hải bị trói chặt, đành dãy dụa chống cự hết sức: "Tiêu Diệp, tôi cảnh cáo cậu, cậu còn dám làm bậy, tôi......"
Anh chưa nói xong thì đã bị Tiêu Diệp chặn môi lại, như thể sợ hãi những lời tiếp theo anh định nói.

Tiêu Diệp một bên cưỡng chế đè chặt người, một bên duỗi tay cởi thắt lưng của Triệu Hướng Hải.

Triệu Hướng Hải dùng hết sức lực và vùng vẫy, cuối cùng cũng giải thoát khỏi sự kìm hãm của Tiêu Diệp.

Anh dùng hết kinh nghiệm bao nhiêu năm tập quyền anh, dùng răng cắn đứt cà vạt trói trên tay, sau đó vội vàng đứng lên, hung hăng đá mạnh người đang sững sờ trên giường: "** mẹ nhà cậu!"
Tiêu Diệp híp mắt, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm.

Hắn nắm chặt tay, nghiến chặt răng, như thế muốn nhào qua đây một lần nữa.

Triệu Hướng Hải hít sâu một hơi, tâm lý nhanh chóng bình tĩnh trở lại.


Anh nghiêm nghị nói: "Tiêu Diệp, cậu muốn làm đúng không?"
Tiêu Diệp không nói chuyện, nhưng cả người khô nóng đã chứng tỏ hết thảy.

"Cậu muốn làm, được." Triệu Hướng Hải cong cong khóe môi: "Làm xong, chúng ta hoàn toàn không liên quan đến nhau nữa.

Tôi mang Nhạc Nhạc đến nơi khác.

Về sau hai ta, đến chết cũng không còn quan hệ gì nữa, không nói không tiếp xúc, vĩnh viễn trở thành người xa lạ.

Cậu nếu có thể tiếp thu, được, vậy làm đi."
Ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ phản chiếu vào trong mắt Triệu Hướng Hải, lạnh đến run người.

Lời nói của Triệu Hướng Hải và ánh mắt lạnh như băng của anh khiến trái tim nóng nảy của Tiêu Diệp lập tức lạnh đi..


Bình luận

Truyện đang đọc