TỪ HÔM NAY BẮT ĐẦU NGƯỢC TRA NAM



Trước khi Triệu Hướng Hải tan tầm, Dương Gia Lập đã gọi tới một cuộc điện thoại khẩn cấp.
Trong điện thoại Dương Gia Lập có bảo anh sau khi tan tầm thì đến chỗ cậu một chuyến, có chuyện quan trọng muốn thương lượng.
Triệu Hướng Hải thấy giọng cậu tràn đầy nôn nóng thì liền đồng ý, nhanh chóng hoàn thành công việc rồi cầm chìa khóa xe đi xuống lầu, lái xe tới chỗ Dương Gia Lập.
Khi Dương Gia Lập mở cửa, sắc mặt cậu có chút tái nhợt.
Chờ đến khi cả hai người vào phòng, ngồi xuống ghế sô pha, Triệu Hướng Hải mới buông chìa khóa xe mà thở dài, nói: "Nói đi, vội vàng gọi tôi tới là có chuyện gì sao?"
"Hải ca..." Dương Gia Lập cười khổ một tiếng, trong ánh mắt vô tình lộ ra một tia ảm đạm: "Có lẽ em phải đổi chỗ ở, em khổng thể ở lại đây được nữa."
Triệu Hướng Hải nhíu mày, nghiêm túc hỏi: "Sao lại thế này?"
"Em....." Dương Gia Lập cắn chặt răng, ngẩng đầu nói: "Em mới nhận được thông báo từ người khác, người mà vẫn luôn trốn kia....hắn mới về nước, em còn ở đây thì có lẽ...."
"Cậu sợ hắn ta tìm thấy cậu?"
"Dạ." Dương Gia Lập cả người đều mềm nhũn: "Hải ca, anh không biết đâu....nếu em mà bị hắn bắt được, chắc chắn em sẽ bị hắn chơi chết! Con mẹ nó em sợ á!"
Triệu Hướng Hải trầm mặc trong chốc lát, rồi hỏi một câu mà anh vẫn luôn thắc mắc: "Tôi nói này, rốt cuộc cậu đã làm gì hắn, mà hắn hận cậu như vậy?"
Dương Gia Lập giật giật khóe môi, trầm mặc nửa ngày mới phun ra mấy chữ: "....Em đánh hắn."

"Cậu nói gì cơ?"
"Em đánh hắn." Dương Gia Tâm hung hăng nhíu mày, thẳng thắn kể ra: "Chẳng những dùng tay, em còn dùng khuỷu tay, dùng chân đá hắn....Lúc đó em thật sự xúc động, không nghĩ nhiều mà đập hắn một trận, đánh xong em mới hối hận sợ bị trả thù, vậy nên em mới rời đi vào buổi tối, rồi trốn tránh đến tận bây giờ."
Triệu Hướng Hải chớp chớp mắt, khóe miệng không tự chủ được mà giật giật vài cái.
Sau đó anh mới thăm dò, hỏi: "Người bị cậu đánh là ai?"
Dương Gia Lập sửng sốt, hơi mím môi: "Thôi bỏ đi Hải ca, người nọ thế lực rất lớn, quen biết cũng rộng, em không muốn gây phiền toái cho anh."
Nói xong, cậu đưa chìa khóa trả lại cho Triệu Hướng Hải: "Hôm nay gọi anh tới không phải là muốn chọc thêm phiền toái cho anh, chỉ là muốn nói chuyện này với anh.

Chìa khóa này trả lại cho anh, có lẽ em sẽ tìm một chỗ khác, thật xin lỗi." Triệu Hướng Hải nhìn bộ dáng đáng thương của cậu mà thở dài một hơi: "Cậu có thể trốn hắn một lần hai lần, liệu có thể trốn hắn cả đời không?"
Tay Dương Gia Lập khẽ run, trầm mặc.
"Cậu không thể cứ như con chuột qua đường mà trốn trốn tránh tránh." Triệu Hướng Hải lắc đầu, vỗ vai Dương Gia Lập: "Như vậy đi, cậu cứ ở đây mấy ngày đã, tôi nghĩ cách giúp cậu."
Dương Gia Lập vội vàng phất tay: "Không không không, Hải ca, không được, em không thể gây thêm chuyện cho anh được."
"Cậu yên tâm." Triệu Hướng Hải trầm ổn nói: "Tôi có quen mấy nhân vật lớn trong giới chính trị và quân đội, bọn họ đứng tên rất nhiều tòa nhà.

Có mấy ngôi nhà an ninh rất tốt, người bình thường không thể tự ý ra vào được, tính an toàn rất cao.

Tôi sẽ thử hỏi xem họ có thể nhường cậu một ngôi nhà không."
Dương Gia Lập hơi chớp mắt: "Chuyện này cũng quá phiền toái rồi đi?"
"Không phiền." Âm thanh bình tĩnh của Triệu Hướng Hải càng khiến người khác trở nên an tâm: "Cũng chỉ có chuyện này, cậu cứ chờ tin tức của tôi đi."
Dương Gia Lập vừa nghe thấy những lời này, vốn trái tim còn đang bang bang nhảy loạn, giờ cũng chợt trầm tĩnh xuống.
Hai tròng mắt của cậu lộ ra vẻ vui mừng: "Hải ca, anh lợi hại thật! Thật đúng là cứu tinh của em!"
Triệu Hướng Hải liếc mắt hình cậu: "Lại vuốt mông ngựa đấy."
Dương Gia Lập cười hì hì tiến lại gần Triệu Hướng Hải, ôm trầm lấy anh, hai con ngươi tưởng chừng như đang phát sáng: "Hải ca lại cứu em lần nữa, con mẹ nó em yêu anh muốn chết!"
Triệu Hướng Hải hừ một tiếng, chọc chọc một cái lên trán cậu: "Cậu là phiền toái mà tôi đem về, tôi không giúp cậu thì còn có thể giúp ai hả?

Dương Gia Lập ngây ngô cười, xúc động hôn chụt chụt vài cái lên cổ Triệu Hướng Hải: "Hải ca, đại ân đại đức này em không biết lấy gì báo đáp.

Sau này anh có muốn em làm gì em cũng làm! Muốn chịch em, em cũng không từ chối, một giây cởi sạch đứng trước mặt anh được không??"
Triệu Hướng Hải ghét bỏ mà đứng lên, sờ sờ cổ: "Được rồi, đừng ba hoa nữa.

Cậu vẫn nên tự ngẫm lại tình cảnh của mình đi, đừng lại tiếp tục gây chuyện."
Dương Gia Lập ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ dạ dạ."
"Ngoan, tôi về nhà đây." Triệu Hướng Hải cầm lấy chìa khóa xe: "Cậu cứ ngoan ngoãn ở đây, đừng chạy loạn biết chưa?"
Dương Gia Lập cười sáng lạn: "Anh yên tâm!"
Cậu nhìn theo bóng lưng của Triệu Hướng Hải, đợi đến khi anh đóng cửa lại, tiếng bước chân cũng nhỏ dần, lúc này mới lười nhác nằm phịch xuống sô pha.
Nếu thật sự có thể mượn nhà của quân đội như Triệu Hướng Hải nói, vậy thì cậu không cần lo bị người kia tìm thấy nữa rồi.
Dương Gia Lập thỏa mãn nheo đôi mắt lại, trong lòng tràn đây sự an tâm.
Cậu nằm trên sô pha một lát, tâm tính thật sự rất tốt.

Sau đó dọn đồ rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.
Khoảng nửa tiếng sau cậu mới từ trong phòng đi ra, trong miệng ngâm nga giai điệu quen thuộc, dùng khăn bông lau lau đầu tóc ướt dầm dề.

Cậu trở về phòng khách, đang muốn ngồi xuống thì bỗng nhìn thấy bao công văn của Triệu Hướng Hải trên bàn, hẳn là anh đã quên cầm đi.
"Phanh phanh phanh ——"
Đúng lúc này, tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên.

Dương Gia Lập đột nhiên ngẩng đầu chớp chớp mắt, trong lòng khẽ cười, có lẽ Hải ca phát hiện quên cầm công văn theo nên vội vàng về lấy đi?
Cậu đi đến bên cửa, mở khóa rồi cười cười, nói: "Hải ca, anh sơ ý quá đấy, anh xem anh...."
Lời còn chưa nói xong, biểu tình cậu đột nhiên cứng đờ.
Nam nhân đứng trước cửa không phải là Triệu Hướng Hải.

Tên này một thân tây trang đen, khuôn mặt anh tuấn nhưng âm ngoan, đôi con ngươi càng thêm trào phúng, ý cười nơi khóe môi càng thêm hung hăng quyết liệt, khí thế sắc bén.
Dương Gia Lập sợ đến mức không thở nổi
Bờ môi của cậu khẽ run rẩy, một lúc lâu sau mới mềm nhũn kêu lên một tiếng: "Diệp Đình.....".


Bình luận

Truyện đang đọc