TỪ HÔM NAY BẮT ĐẦU NGƯỢC TRA NAM



Tống Tu kìm lại cảm xúc rồi lên sân khấu biểu diễn.
Triệu Hướng Hải ngồi ở dưới đài nhìn cậu, ngón tay hiện rõ khớp xương đặt lên ghế dựa nhẹ nhàng điểm từng nhịp, cặp mắt kia mang theo bình tĩnh cùng ổn trọng, tựa như gió bão bập bùng ngoài kia cũng không thể động tới anh.

Thời điểm Tống Tu xuống sân khấu, Triệu Hướng Hải hơi quay đầu nhìn về phía sau ghế liền thấy.

Phó Chu Minh đi rồi.

Tên đại diên ngu ngốc cũng khom lưng, cầm di động chạy nhanh ra bên ngoài, khuôn mặt bí xị, sắc mặt như kiểu trong nhà vừa có người chết, khó coi u ám vô cùng.

Anh nhẹ nhàng hừ cười một tiếng, không nói chuyện.

Tiệc tối vẫn tiếp tục tiến hành, khoảng 7 giờ rưỡi, Tiêu Diệp nhấc điện thoại đang rung liên hồi lên.

Hắn đi ra ngoài nghe điện.

Lúc hắn trở về, Triệu Hướng Hải chỉ cảm thấy Tiêu Diệp nhìn mình ánh mắt càng thêm sắc bén thâm trầm, giống như một con sói chờ cơ hội trong rừng rậm, nguy hiểm và hung tợn.


"Triệu Hướng Hải, là anh làm!" Tiêu Diệp vừa ngồi xuống, liền ở chỗ không ai thấy đè Triệu Hướng Hải xuống dưới: "Phó Chu Minh bị bôi đen, là anh tìm làm đúng không?"
Triệu Hướng Hải đôi mắt nhìn sân khấu, khóe môi hơi câu: "Ừ."
"Tôi luôn nghĩ anh sẽ không để ý." Tiêu Diệp cười lạnh, lặng lẽ kéo Triệu Hướng Hải đến bên cạnh mình: "Hóa ra, ngay từ đầu anh đã lập kế hoạch kéo Phó Chu Minh xuống."
Triệu Hướng Hải chớp chớp mắt, quay đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Diệp: "Cậu biết vì sao tôi lại chọn thời điểm đạo diễn《 trục phong 》công bố vai am chính rồi mới ra tay không?"
Tiêu Diệp sửng sốt, trong lòng có một loại dự cảm không lành: "Vì cái gì?"
"Bởi vì, sau khi công bố, Phó Chu Minh cũng đã cùng bộ điện ảnh《 trục phong 》này buộc chặt ở bên nhau." Triệu Hướng Hải tuy rằng đang cười, nhưng khí tức từ khắp người anh ấy lại vô cùng mạnh mẽ: "Tôi ra tay lúc này, thứ nhất là để Phó Chu Minh không thể làm diễn viên chính, và thứ hai, làm dậy sóng dư luận Internet, để bộ phim trở nên sôi nổi trước khi bấm máy, và nó không bị mất nhiệt độ."
Tiêu Diệp trừng lớn đôi mắt.

Triệu Hướng Hải tính kế như thế là muốn lợi dụng hắn!
"Hơn nữa." Hầu kết của Triệu Hướng Hải khẽ lăn lộn một chút: "Khi Phó Chu Minh bị dìm xuống và dư luận lên đến đỉnh điểm, tôi sẽ đẩy Tống Tu lên hàng đầu.

Chẳng phải Tống Tu sẽ có nhiều khả năng thu hút người hâm mộ và trở nên nổi tiếng sao?"
Tiêu Diệp nghiến chặt răng phẫn nộ đến đỉnh điểm.

"Tôi còn muốn cảm ơn cậu." Triệu Hướng Hải tươi cười tà mị.

Khoảng thời gian trước, Tiêu Diệp mỗi ngày đều tìm đủ mọi cách kích thích anh, nào là vé xem phim, nào là đồng hộ kim cương, nào là nâng đỡ người khác.

Hiện tại, Triệu Hướng Hải chỉ muốn chọc vào tim Tiêu Diệp bằng một nhát dao, sau đó trả lại tất cả.

"Tiêu Diệp, cảm ơn cậu đã quăng nhiều tiền như thế.

Đến cuối còn giúp tôi đền bù phí tổn thất phát sinh, lại giúp tôi nâng đỡ Tống Tu."
Tiêu Diệp gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Hướng Hải: "Anh cư nhiên lợi dụng tôi để lót đường giúp Tống Tu?"
Triệu Hướng Hải nhướng mày: "Tôi nói rồi tôi muốn nâng đỡ Tống Tu, vậy nên tôi tự nhiên muốn giúp cậu ấy chuẩn bị tốt, cho cậu ấy một tương lai tốt, không phải sao?"
Tiêu Diệp hít một hơi thật sâu, trong lòng nóng nảy trào lên một hồi kích động.

Triệu Hướng Hải đối hắn vô cùng lạnh nhạt, thậm chí một ánh mắt đều không cho hắn.

Anh làm cơm cũng không cho hắn ăn một miếng, nhìn hắn đói bụng cũng thờ ơ!

Nhưng mà, Triệu Hướng Hải lại dám giúp Tống Tu đến mức này sao?
Hắn sắp không chịu nổi sự phân biệt đối xử này rồi!
Hắn đập mạnh xuống bàn, kéo lấy tay Triệu Hướng Hải, đen mặt nói: "Anh lại đây cho tôi!"
Dứt lời, hắn trực tiếp lôi anh đi, mặc kệ Triệu Hướng Hải chật vật dãy dụa, trực tiếp túm người vào WC.

Hai người lôi lôi kéo kéo nhau đến một gian toilet, Tiêu Diệp đóng sầm cửa lại, tiện tay khóa luôn cánh cửa
Trong không gian tối và chật hẹp, chỉ còn lại hai người đàn ông cao lớn nặng nề thở hồng hộc.

Tiêu Diệp đè tay của Triệu Hướng Hải vào tường, thân hình rắn chắc áp lên người anh, đôi mắt như chim ưng trực tiếp nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt: "Triệu Hướng Hải, nếu anh muốn khiến tôi tức giận, vậy được, anh làm được rồi."
"Cậu tức giận thì liên quan gì đến tôi?" Triệu Hướng Hải nhẹ giọng nói.

"Tôi con mẹ nó hận nhất ngữ khí này của anh!" Tiêu Diệp nghiến răng nghiến lợi, từ trong hàm răng phun ra từng câu từng chữ: "Giống như tôi làm con mẹ gì thì cũng không liên quan đến anh vậy, Triệu Hướng Hải, anh cũng thật là bản lĩnh!"
Triệu Hướng Hải hơi gật gật đầu: "Lời khen của cậu, tôi nhận."
Dứt lời, anh ngọ nguậy thoát khỏi giam cầm của Tiêu Diệp: "Nếu cậu không còn lời nào muốn nói, vậy tôi đi về trước."
"Trở về đây cho tôi!" Tiêu Diệp tựa như con bạo long phun lửa, điên cuồng giữ chặt lấy Triệu Hướng Hải: "Anh trở về đó làm gì? Lại muốn ngồi cùng với Tống Tu? Hay là muốn tiếp tục nói cười với cậu ta?"
"Đó là việc của tôi." Triệu Hướng Hải hít sâu một hơi, nhìn trước nam nhân trước mắt: "Tôi lại nhắc nhở cậu một lần nữa.

Lúc hai ta chia tay cũng đã nói rồi, khi Nhạc Nhạc không ở trước mặt, cậu chơi gì là việc của cậu, tôi chơi gì là việc của tôi.

Hôm nay, đừng nói là tôi cùng với Tống Tu nói cười đùa giỡn, kể cả khi tôi với Tống Tu lên giường cũng không liên quan gì đến cậu."
Tiêu Diệp vừa nghe Triệu Hướng Hải nói xong, nháy mắt liền trở lên điên cuồng.


Triệu Hướng Hải nói cái gì?
Anh ấy còn muốn cùng Tống Tu lên giường?
Tiêu Diệp tưởng tượng đến cảnh này, dây thần kinh bình tĩnh trong não liền đứt!
Hắn mạnh mẽ ghì chặt tay Triệu Hướng Hải, cúi đầu xuống hung hăng hôn lên môi anh.

Khoảnh khắc môi hắn chạm vào môi Triệu Hướng Hải, Triệu Hướng Hải liền nghiêng đầu.

Sau đó, một nắm đấm dữ tợn đập vào mặt Tiêu Diệp: "Cậu con mẹ nó là chó hả? Điên lên liền đi cắn người?"
Tiêu Diệp dùng sức thở phì phò, mày kiếm sắc bén nhíu chặt.

Thật lâu sau, hắn đột nhiên cười lạnh vài tiếng, thanh âm vô cùng quyết đoán nói: "Triệu Hướng Hải, hôm nay anh đã thật sự chọc giận tôi rồi."
Triệu Hướng Hải híp mắt nhìn hắn, không nói chuyện.

"Anh hãy nghe cho kỹ đây." Tiêu Diệp nói: "Tôi sẽ không để yên cho anh với Tống Tu ở bên nhau.

Cho dù chúng ta đã chia tay, cho dù anh cố chấp muốn chơi tôi......!Nhưng anh muốn cùng Tống Tu ở bên nhau, thì tuyệt đối không thể!".


Bình luận

Truyện đang đọc