TỪ HÔM NAY BẮT ĐẦU NGƯỢC TRA NAM



Tiêu Diệp đem đồ ăn tự mình làm ra phòng bếp.
Tuy rằng hắn tìm được một đầu bếp không tồi, nhưng do hắn thật sự không có thiên phú trong việc bếp núc, vậy nên dù đã học một thời gian nhưng hắn cũng chỉ học được một vài món đơn giản.

Và không phải món nào cũng học đến hoàn hảo.
Tiêu Nhạc Nhạc ngồi ở trong lòng của Triệu Hướng Hải, thoả mãn dụi dụi lồng ngực rắn chắc của ba ba, lại nhìn Tiêu Diệp bưng từng đĩa đồ ăn lên trên bàn, khuôn mặt nhỏ của con bé lập tức ngưng trọng: "Hôm nay....là ba ba nấu cơm ạ?"
Tiêu Diệp đặt đồ ăn xuống bàn: "Ba ba con hôm nay mới ra viện, không thể để anh ấy mệt thêm được, vậy nên cha xuống bếp nấu cơm thay cho ba ba." Khuôn mặt của Nhạc Nhạc bỗng trắng bệch, không khách khí mà tỏ rõ vẻ thất vọng.

"Làm sao đấy?" Tiêu Diệp xụ mặt: "Khinh thường tay nghề của cha con sao?"
Tiêu Nhạc Nhạc ủ rũ cúi đầu, đột nhiên con bé lại liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Vậy thì cũng phải đến lúc cha giỏi như ba ba thì hãy nói."
Triệu Hướng Hải nghe cục cưng nhà mình phun tào xong, thiếu chút nữa không nhịn được mắt bật cười thành tiếng.

Tiêu Diệp ho khan một tiếng: "Tiêu Nhạc Nhạc, cha nói cho co biết.


Từ nay về sau, cha sẽ giúp ba ba con chia sẻ việc nhà, cho nên đừng bày ra bộ mặt không vui nữa, về sau con sẽ thường xuyên phải nếm món ăn cha làm vậy nên con tập làm quen đi cục cưng."
Tiêu Nhạc Nhạc mím môi, ngẩng đầu nhìn Triệu Hướng Hải: "Thật vậy ạ?"
Triệu Hướng Hải cười cười không nói, chỉ lặng lẽ xoa đầu con bé.

"Vậy được rồi." Tiêu Nhạc Nhạc hít cái mũi nhỏ, dựa vào lồng ngực của Triệu Hướng Hải: "Cha, cha vui là tốt rồi, không cần thiết phải quan tâm đến việc sống chết của con và ba ba đâu."
Mặt Tiêu Diệp bỗng tôi sầm lại, suýt nữa bệnh váng đầu tái phát.

Bữa tối nay vẫn khá hài hòa, tuy rằng ban đầu Tiêu Nhạc Nhạc còn không dám động đũa, nhưng may Triệu Hướng Hải dụ dỗ nên con bé cuối cùng vẫn dám ăn mấy miếng.

Tuy rằng hương vị không tính là hoàn hảo, nhưng ít nhất cũng có thể ăn xuống bụng mà không sợ chết người.

Tiêu Diệp khẩn trương nhìn Triệu Hướng Hải, trái tim trong lòng ngực đã bang bang nhảy dựng, hi vọng Triệu Hướng Hải có thể cho hắn một lời nhận xét thích đáng.

Triệu Hướng Hải bình tĩnh liếc hắn một cái, nhả ra bốn chữ: "Vẫn cần cố gắng."
Tiêu Diệp thở phào nhẹ nhõm, một lúc lâu sau mới nói: "Em nhớ rồi."
Cơm nước xong, Tiêu Diệp chủ động thu dọn bát đũa, còn Triệu Hướng Hải vẫn giống như trước, bế Nhạc Nhạc về phòng rồi giục con bé đi làm bài tập.

"Nhạc Nhạc." Triệu Hướng Hải đóng của lại, ngồi đối diện với bàn học của Nhạc Nhạc rồi cầm lên một cây bút, nói: "Ba ngày nữa là sinh nhật con, ba ba sẽ chuẩn bị cho con một bữa tiệc nhỏ, con có thể mời vài người bạn tới đây dự sinh nhật, được không?"
Tiêu Nhạc Nhạc cắn cán bút: "Tiệc sinh nhật của con tổ chức vào buổi tối được không ba?"
Triệu Hướng Hải nhướn mày: "Sao thế? Bạn ngày Nhạc Nhạc bận việc gì ở TSo?"
"Dạ!" Vừa nói đến đấy, đôi mắt của Tiêu Nhạc Nhạc bỗng loé sáng: "Sáng hôm đó cô giáo nói muốn đưa bọn con ra ngoại ô để tìm hiểu phong tục, đến 5 giờ rưỡi chiều mới trở về trường học."
Triệu Hướng Hải gật gật đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy được, ba ba sẽ tổ chức tiệc cho con vào 6 giờ rưỡi, được không?"
Tiêu Nhạc Nhạc hôn nhẹ lên má của Triệu Hướng Hải, đôi mắt cong cong cười lên: "Ba ba là tốt nhất!"
"Mau làm bài tập đi." Triệu Hướng Hải nhìn khuôn mặt nhỏ của con gái mà lòng như được rót mật: "Làm xong sớm một chút rồi nghỉ ngơi đi, nghe chưa?"
Tiêu Nhạc Nhạc ngoan ngoãn gật đầu, xoay người cầm bút viết viết vẽ vẽ.


Triệu Hướng Hải nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa mới quay đầu thì đã thấy Tiêu Diệp đứng lù lù sau lưng: "Con bé đang làm bài sao?"
"Ừ." Triệu Hướng Hải trầm giọng nói: "Định sạch phòng bếp chưa?"
Tiêu Diệp ngượng nghịu sờ sờ mũi: "Em đã định rồi, đảm bảo sạch sẽ!"
Triệu Hướng Hải liếc mắt nhìn hắn, khẽ nhún vai rồi đi xuống bếp kiểm tra một vòng.

Anh hơi kinh ngạc trong lòng, vậy mà phòng bếp lại thật sự sạch, cực kì sạch sẽ.

Xem ra Tiêu Diệp cũng không phải làm để ứng phó.

Anh quay mặt nhìn hắn, trên môi bất giác nở nụ cười: "Cũng không tệ lắm."
Tiêu Diệp vừa nghe thấy lời khích lệ của Triệu Hướng Hải, đôi mắt chợt sáng lên thấy rõ, rõ ràng là một nam nhân cao lớn đầu đội trời chân đạp đất, nhưng Triệu tổng lại có thể nhìn thấy trên đầu hắn xuất hiện một cái tai, đằng sau còn như có như không xuất hiện một cái đuôi chó lắc lư qua lại.

Triệu Hướng Hải lắc lắc đầu, xoay người trở về phòng của mình.

Anh muốn đi tắm một lát, tắm xong thì nghỉ ngơi rồi kiểm tra bài tập của Nhạc Nhạc, sau đó thì đi ngủ.


Anh trở về phòng, vừa mở cửa đi vào thì Tiêu Diệp cũng nhanh chân đuổi theo.

Triệu Hướng Hải quay lưng nhìn hắn: "Cậu vào đây làm gì?"
"Vào tắm chứ làm gì." Tiêu Diệp thản nhiên nói: "Không phải anh muốn đi tắm sao? Em giúp anh."
"Tôi xuất viện rồi, tôi có thể tự tắm được." Triệu Hướng Hải cự tuyệt nói: "Cậu trở về phòng của cậu đi."
Tiêu Diệp nhẹ nhàng ồ một tiếng: "Vậy em ngủ ở đây nhé."
"Cậu ngủ ở đây làm gì?" Triệu Hướng Hải kinh ngạc nhìn hắn.

Tiêu Diệp bất ngờ nhìn quay người nhìn anh: "Anh không muốn ngủ chung sao?"
Đoạn thời gian còn ở bệnh viện, vì đề phòng việc khi ngủ Triệu Hướng Hải có thể đè lên vết thương mà hắn vẫn luôn ngủ ở bên cạnh anh, nhiều ngày như vậy hắn cho rằng Triệu Hướng Hải đã có thể chấp nhận được việc ngủ chung với hắn.

"Không cần đâu." Triệu Hướng Hải lắc đầu: "Ở bệnh viện là do bác sĩ yêu cầu phải ngủ chung, nếu đã về nhà thì vẫn nên chia phòng đi."
Tiêu Diệp ngẩn người, trong lòng bỗng toát ra một ý vị thất vọng cùng với không cam lòng..


Bình luận

Truyện đang đọc