TUYỆT ĐẠI CON RỂ


"Nói nhanh lên đi, mẹ vợ tôi nợ tiền, tôi phải trả.

" Lăng Thành lắc đầu nói.

Từ trước đến nay, Lăng Thành luôn là người sống rất có nguyên tắc.

Tuy rằng Lôi Hoành là đàn em của anh thật, nhưng đã nợ tiền thì phải trả lại, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

"Thủ lĩnh, anh đừng làm khó em nữa, em không thể nhận số tiền ấy được đâu.

" Lôi Hoành đã sắp khóc không ra nước mắt rồi.

"Vì sao lại không nhận?" Trần Thanh Loan không nhịn nổi nữa rồi, bà ta bước lên trước một bước: "hơn ba tỷ kia là dì thắng được đó, cháu trai, có phải cháu nhận lầm người rồi không? Cái tên Lăng Thành này chỉ là một thằng ở rể thôi, cháu sợ nó là gì?"
"Dì, dì đừng nói nữa, cháu xin dì đấy, đừng nói gì nữa!" Lôi Hoành đấm ngực dậm chân, anh ta sắp điên đến nơi rồi, vừa quỳ vừa dập đầu không ngừng: "Anh Phong, dì em không hiểu cái gì cả! Em thay mặt dì xin lỗi anh, xin lỗi! "
Vừa nói anh ta vừa dập đầu, trên trán anh ta đã đập chảy cả máu ra rồi.

"Được rồi được rồi, đứng dậy đi.

" Lăng Thành bất đắc dĩ xua tay.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Thanh Loan nào dám nói thêm gì nữa, bà ta xấu hổ cười làm lành: "Tịnh Lâm này, bà xem! Chuyện này, tôi còn có việc, đi trước nha.

"
Nói xong, bà ta và đám phụ nữ kia mặt mũi xám xịt đi mất.

Tịnh Lâm dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Lăng Thành, cái thằng vô dụng này, từ bao giờ lại quen với bọn xã hội đen này rồi? Chẳng lẽ là lúc đi ăn trộm quen được một thằng đại ca nào đó sao? Nếu không sao Lôi Hoành lại sợ nó đến vậy?
Lúc này, Lăng Thành đã đi đến bên cạnh giường bệnh, anh nhìn Giai Kỳ dịu dàng nói: "Được rồi, không còn chuyện gì nữa đâu.

"
Sau đó anh hôn một cái lên trán cô, rồi xoay người nói với đám Lôi Hoành: "Đi theo tôi một lát.

" Sau đó anh dẫn đầu đi ra khỏi phòng bệnh.

Lôi Hoành không dám chần chừ, anh ta vội vàng mang theo đám đàn em đi theo sau.

Ra đến hành lang bên ngoài, Lăng Thành nghiêm túc nói: "Lôi Hoành, tôi có việc cần cậu đi làm, giúp tôi điều tra về nhà họ Đoạn một chút.

"
Nhà họ Đoạn?
Lôi Hoành sững sờ, sau đó giống như nghĩ đến điều gì đó, anh ta kinh ngạc nói: "Ý của Thủ lĩnh chính là nhà họ Đoạn ở Thành phố Vân Hà? Ở Thành phố Vân Hà gia tộc này có thực lực rất mạnh.


"
Lăng Thành cười lạnh một tiếng, trong mắt ngập tràn sát khí: "Cho dù nhà họ Đoạn có mạnh cỡ nào đi nữa, tôi cũng muốn nhà đó biến mất hoàn toàn.

"
Dám làm vợ anh bị thương, mối thù này anh nhất định sẽ trả lại.

Cảm nhận được hơi thở chết chóc ngập tràn quanh người Lăng Thành, Lôi Hoành run lên một cái, sau đó anh ta vội vàng nói: "Em biết rồi.

"
Lăng Thành gật đầu: "Đúng rồi, đêm nay gọi tất cả anh em đến, tập hợp ở Khách sạn quốc tế Đại Phong, sau đó, chúng ta bàn bạc xem diệt nhà họ Đoạn thế nào.

Tám giờ tối, tại Khách sạn quốc tế Đại Phong.

Khách sạn này nằm ở bên bờ biển của thành phố Đại Phong, khung cảnh rất đẹp, là khách sạn số một số hai của thành phố Đại Phong, gần bằng Đông Phương chi châu.

Lúc này, cả tầng hai của khách sạn đã bị Lăng Thành bao hết.

Một hội trường tầng hai rộng hơn một nghìn mét vuông đã ngồi kín người, gần hai trăm người, bọn họ đều là người của Trường Sinh Điện.

Trên cái bàn ăn lớn nhất, Lăng Thành ngồi vào ghế người chủ trì, Phó Thủ lĩnh Lôi Hoành ngồi bên cạnh anh, trên mặt bàn được bày đầy rượu.

"Lôi Hoành, tình hình nhà họ Đoạn cậu điều tra đến đâu rồi?" Đúng lúc này Lăng Thành mở miệng dò hỏi.

"Thủ lĩnh, em đã điều tra ra được, người làm chủ nhà họ Đoạn hiện giờ là Đoạn Thiên Cường, có một người con trai duy nhất tên là Đoạn Thiên Vương, ngoài ra Đoạn Thiên Cường còn nhận bốn người con nuôi nữa, lấy tên là Sơn Thủy Hữu Tình, theo thứ tự là Đoạn Sơn, Đoạn Thủy, Đoạn Hữu, Đoạn Tình! "
Phụt!
Đoạn Thủy! Cắt nước?
Nghe đến đó, Lăng Thành vừa uống một ngụm trà thiếu chút nữa đã phun ra ngoài.

Ha ha, cái tên này đúng là quá buồn cười.

Lôi Hoành cũng không nhịn nổi cất tiếng cười, sau đó anh ta lại nghiêm túc nói: "Thủ lĩnh, bốn người này thật sự không đơn giản, là người có tài đắc lực nhất của Đoạn Thiên Cường, nghe nói thực lực của bốn người này đều là Vũ Tướng cấp năm.

"
Vũ Tướng cấp năm?
Lăng Thành nhíu mày lại, Vũ Tướng cấp năm đúng là không dễ giải quyết.

Lúc này Lôi Hoành lại nói tiếp: "Ngoài bốn đứa con nuôi này ra, trong nhà họ Đoạn còn có rất nhiều tay chân, tất cả có hơn hai trăm người.

"
Lăng Thành gật đầu: "Tôi muốn làm cho nhà họ Đoạn biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này, cậu có biện pháp nào không?"
Lôi Hoành gãi đầu, sau đó nghiêm túc trả lời: "Vừa rồi em đã phân tích qua, bây giờ số anh em mà chúng ta có thể triệu tập được, tổng cộng là một trăm chín mươi tám người, so sánh với số người của nhà họ Đoạn thì không chiếm ưu thế, nếu đối kháng chính diện thì phần thắng của chúng ta không lớn lắm, cho dù có đánh thắng, khả năng cũng là thắng thảm, như vậy rất không có lợi.


"
Dừng một lát, Lôi Hoành lại nói tiếp: "Có điều, em vừa nghĩ đến một kế sách.

"
Lăng Thành hỏi: "Kế sách gì?"
Lôi Hoành nở nụ cười rồi chậm rãi nói: "Em đã cố ý điều tra, trong bốn người con nuôi của Đoạn Thiên Nhai thì Đoạn Sơn và Đoạn Hữu thích uống rượu, Đoạn Tình thì rất thích đánh bạc, em đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, chỉ chờ cơ hội sẽ hạ gục từng đứa một.

"
Nói đến đây, Lôi Hoành tự tin nói: "Chỉ cần bắt được bốn người này, những người khác trong nhà họ Đoạn hoàn toàn không có sức uy hiếp.

"
"Tốt, tốt, tốt!" Lăng Thành gật đầu liên tục, anh vỗ vai Lôi Hoành: "Chuyện này giao cho cậu làm, đúng rồi, nhất định phải bắt sống bốn đứa con nuôi của Đoạn Thiên Cường, còn những người khác trong nhà họ Đoạn thì không cần giữ lại ai cả.

Bốn tên này đều có thực lực cấp năm.

Đều là nhân tài đó, giết đi thì rất đáng tiếc.

Thà rằng để lại cho mình sử dụng còn hơn.

Lôi Hoành rất sung sướng, anh ta gật đầu liên tục: "Thủ lĩnh cứ yên tâm, em cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

"
Lăng Thành gật đầu, sau đó anh cầm một chén rượu lên, cười lớn nói: "Được, được, một chén rượu này tôi mời các anh em, chúc các anh em sẽ chiến thắng ngay từ trận đầu tiên.

"
"Chúng em nhất định sẽ không khiến đại ca phải thất vọng!"
Tất cả đám đàn em đều nhao nhao đứng dậy giơ chén rượu lên rồi uống một hơn cạn sạch, khí thế cao ngút trời.

Rượu uống vài vòng, đồ ăn cũng mang lên vài lượt.

Lúc này Lăng Thành đã uống không ít, đầu óc anh có chút mơ mơ màng màng rồi.

Anh đứng dậy chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh một chuyến.

Một tên đàn em đứng bên cạnh thấy vậy, lập tức đỡ lấy anh: "Thủ lĩnh, hay là để em đỡ anh?"
"Không cần.


" Lăng Thành xua tay.

Anh thật sự đã hơi say rồi, thật ra hiện giờ anh đã là người tu luyện, hoàn toàn có thể dùng nội lực để ép hơi rượu ra, nhưng mà hôm nay là ngày các anh em tụ tập với nhau, đương nhiên là không say không về.

Nhà vệ sinh ở dưới tầng một, Lăng Thành loạng choạng bước xuống dưới.

Vừa đến tầng một, đột nhiên anh lại trông thấy một đám người đang bước từ cửa lớn vào, mười người nam nữ trẻ tuổi, nhìn qua chắc là sinh viên đại học ở gần đây.

Kết quả khi vừa đi đến góc ngoặt, một người đang vừa đi vừa nghịch điện thoại trong đám sinh viên này đã đâm thẳng vào người Lăng Thành.

“Bịch!”
Chiếc điện thoại của anh ta suýt chút nữa đã rơi xuống đất.

Lăng Thành không biết nói sao nữa.

Con đường lớn như vậy thế mà còn va phải nhau.

"Mày mù à?"
Người đâm vào anh là một thằng nhóc trên người mặc đầy đồ hiệu, nhìn qua là biết con nhà giàu, cậu ta còn mở miệng chửi anh trước: "Mẹ nhà mày nữa, không biết nhìn đường à?"
Lăng Thành sững sờ, mẹ kiếp, thằng này đã đâm vào anh lại còn kiêu ngạo như vậy?
Thằng nhóc này tên là Thạch Quang Hòa, là sinh viên của một trường đại học gần đây, nhà rất giàu, là cậu ấm được nuông chiều từ bé.

Lăng Thành khẽ chửi thầm một tiếng, anh ngẩng đầu quan sát thằng nhóc Thạch Quang Hòa này, nhìn quần áo hàng hiệu trên người cậu ta thì biết, chắc hẳn điều kiện gia đình rất tốt.

"Mày lầm bầm cái gì đấy? Xin lỗi đi.

" Thạch Quang Hòa không muốn nói nhảm nữa, cậu ta lạnh lùng bắt anh xin lỗi.

Lăng Thành cười ha ha nhìn cậu ta: "Cậu vừa đi vừa nghịch điện thoại, sau đó va phải tôi, vì sao tôi phải xin lỗi?"
Sinh viên mà thế này sao? Không có chút tố chất nào cả.

Thạch Quang Hòa lập tức nổi giận: "Uây? Mày vẫn không phục đúng không? Bảo mày xin lỗi thì mày xin lỗi đi, sao phải nói nhảm nhiều như vậy?"
Lúc này đám bạn của Thạch Quang Hòa cũng đi đến bên cạnh, vây kín Lăng Thành, mỗi người đều dùng ánh mắt không tốt nhìn anh.

"Thằng nhóc, nhanh xin lỗi đi cho xong việc, mày còn phí lời làm gì?"
"Có biết cậu ấy là ai không? Là cậu chủ Hòa nổi tiếng của trường tao đấy, mày dám gây sự với cậu ấy, không muốn sống nữa à?"
Cậu chủ Hòa?
Nghe cậu ta nói thế, Lăng Thành rất muốn cười.

Trong Thành phố Đại Phong này cũng chỉ có vài gia tộc lớn, lấy đâu ra một thằng nhóc trẻ tuổi này đến đây tự xưng là cậu chủ này cậu chủ kia thế?
Cái tên cậu chủ Hòa này là lần đầu tiên anh nghe thấy.

Chắc hẳn là một gia tộc nhỏ.

Nghĩ như vậy, Lăng Thành cũng lười phải tốn hơi tốn sức nói với bọn họ nữa, anh hít sâu một hơi rồi nhìn Thạch Quang Hòa thản nhiên nói: "Tôi cũng không muốn phí lời với cậu, cũng không xin lỗi cậu, phiền cậu nói chuyện tử tế một chút.

"
Cái gì?

Cái thằng này đang uy hiếp mình sao?
Thạch Quang Hòa nhíu mày, khi ngửi thấy mùi rượu trên người Lăng Thành thì cậu ta nở nụ cười lạnh lùng: "Thằng nhóc này, mày uống quá nhiều rồi nên không biết sợ là gì đúng không? Quên cả mình là ai rồi à? Để ông đây cho mày tỉnh rượu.

"
Sau khi dứt lời, trên mặt Thạch Quang Hòa hiện lên vẻ dữ tợn, sau đó cậu ta vung tay đấm thẳng về phía mặt Lăng Thành.

Trong mắt Thạch Quang Hòa, Lăng Thành chỉ là một người bình thường có mắt như mù.

Dám trêu vào cậu ta, đúng là thèm đòn.

Lăng Thành lạnh lùng nở nụ cười, anh đứng yên không thèm nhúc nhích.

Ngay từ đầu anh đã nhận ra, thằng nhóc trước mắt này chỉ là một cậu ấm nhà giàu ăn chơi chứ không phải người tu luyện, chẳng có chút thực lực nào.

Quả đấm của cậu ta căn bản không có sức mạnh, không cần anh phải né tránh.

"Thạch Quang Hòa, mau dừng tay.

"
Nhưng mà đúng lúc này, bên cạnh cậu ta có một người kêu lên, giọng nói rất trong trẻo êm tai, nhưng mà cũng có chút lo lắng.

Sau đó một bóng dáng xinh đẹp bước tới, đúng là Trương Thanh Hương.

Sau lần chia tay tại khu biệt thự trước đó, Lăng Thành rất ít khi liên lạc với cô ta, không ngờ lại gặp phải nhau ở chỗ này.

Có điều hôm nay Trương Thanh Hương trang điểm khác trước rất nhiều, khiến người ta nhìn vào hai mắt tỏa sáng.

Cô ta mặc một chiếc váy ngắn, nhìn qua rất đáng yêu còn có chút gợi cảm.

Động tác của Thạch Quang Hòa cứng đờ tại chỗ, cậu ta quay đầu lại nhìn về phía Trương Thanh Hương cười nói: "Thanh Hương, không sao đâu, tớ chỉ muốn dạy cho thằng nhóc không có mắt này một trận, rất nhanh thôi.

"
Thạch Quang Hòa và Trương Thanh Hương là bạn học của nhau.

Ba năm học chung Thạch Quang Hòa vẫn luôn theo đuổi Trương Thanh Hương, có điều Trương Thanh Hương không có tình cảm gì với cậu ta.

Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của lễ Trung thu, Thạch Quang Hòa mời bạn cùng lớp ra ngoài ăn, muốn nhân cơ hội này thổ lộ với Trương Thanh Hương.

Trương Thanh Hương vội vàng bước đến: "Thạch Quang Hòa, anh ấy là Lăng Thành, là bạn của tớ, cậu đừng bắt nạt anh ấy.

"
"Tớ không bắt nạt anh ta! " Thạch Quang Hòa vội vàng giải thích.

"Cậu còn nói chưa bắt nạt? Thế sao nhiều người vây quanh anh ấy như vậy?" Trương Thanh Hương tức giận dậm chân.




Bình luận

Truyện đang đọc