TUYỆT ĐẠI CON RỂ


Chỉ thấy Tôn Đại Thánh ôm Lý Nam vội vàng đi vào, vẻ mặt vô cùng hốt hoảng: “Có bác sĩ hay không? Có bác sĩ hay không?” Lý Nam nằm trong ngực hắn hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh! Vốn dĩ một đám người đang nói chuyện trên trời dưới biển, lúc này cũng nhanh chóng vây quanh, trạng thái cũng rất mơ hồ.

Sao vậy, đang êm đẹp sao lại ngất xỉu?
Tất cả gia tộc ở đó đều muốn nịnh bợ Tôn Gia, thế nhưng thật sự không có ai biết khám bệnh! Lúc này, một cô gái đi tới.

Cô tên là Hải đường, là tôn nữ của Hải Gia.

Từ nhỏ đã học hành rất tốt, năm nay đang học năm hai đại học, chuyên ngành y học.
Trông thấy cô đi tới, Tôn Đại Thánh an tâm một chút.

Chỉ thấy Hải đường bắt mạch cho Lý Nam, không tới ba giây đã lắc đầu: “Triệu chứng này rất kì lạ, hô hấp của cô ấy rất yếu, không kiên trì được bao lâu, e rằng sống không quá hai giờ.”
“Tiểu thư Hải đường, cô đừng dọa tôi, cô ấy còn cứu được không?” Toàn thân Tôn Đại Thánh đều đang run rẩy.

Có chuyện gì lớn mà hắn chưa từng gặp, thời điểm bị mấy trăm người đuổi giết cũng không hốt hoảng như vậy!
Hải đường thở dài một hơi: “Bằng vào trình độ của tôi thì bất lực.” “Cái gì?!” Tôn Đại Thánh trong nháy mắt điếng người.

Hải đường học rộng tài cao, y thuật của cô không thua kém gì các bác sĩ chính trong bệnh viện lớn!
Nghe thấy lời này, hắn vừa vội vừa giận, nhìn thẳng Hách Kiến: “Hách Kiến, Hách Gia mấy người tổ chức lần du xuân này mà không chuẩn bị xe cứu thương hay sao?!” Lúc này Tôn Đại Thánh hai mắt đỏ ngầu, bộ dáng rất là dọa người.

Nếu như vợ hắn xảy ra chuyện, toàn bộ người của Hách Gia cũng đừng hòng sống yên ôn được.

Tiếng gầm thét giống như tiếng sấm, trực tiếp khiến cho Hách Kiến sợ đến choáng váng, thân thể run lên, lắp ba lắp bắp nói: “Anh… anh… anh Thánh… tôi… tôi lập tức gọi điện thoại bảo bệnh viện phái xe tới.” Thực lực của Tôn Gia thực lực cơ bản không phải là thứ hắn có thể chọc nổi!
Lâm Tuyết cũng có chút sốt ruột, mặc dù ban ngày lúc cá mập tấn công người, cô rất không hài lòng về Hách Kiến.

Thế nhưng bây giờ nhìn thấy hắn bị dọa sợ thành như vậy, cô cũng căng thẳng theo.
Nhìn bóng đêm mịt mờ ngoài hang núi, trong lòng Hách Kiến đau khổ không chịu được.

Chủ đề của lần du xuân này là tự lực cánh sinh.

Mọi người ăn cá nướng, nghỉ trong hang núi.

Đến cả xe cũng không để lại thì ở đâu ra có bác sĩ chứ! Hơn nữa, đây là nơi núi hoang đồi dại, xe cứu thương đi tới nơi này rồi lại đến bệnh viện, lúc đó đoán chừng trời cũng đã sáng!
“Đừng gọi nữa, chờ đến lúc bệnh viện phái xe tới, chỉ sợ chất độc trong cơ thể cô ấy đã khuếch tán ra toàn thân rồi.” Ngay lúc này, Lăng Thành thản nhiên nói.

“Thành Tử, anh có biện pháp cứu vợ tôi?” Tôn Đại Thánh đang lo lắng không chịu được, nghe thấy Lăng Thành nói vậy, sắc mặt vui mừng vội vàng hỏi.
“Không không không, hắn không có cách nào cứu người cả.” Nhưng mà Giai Kỳ lại lập tức căng thẳng đến dậm chân, giữ chặt tay Lăng Thành: “Lăng Thành, anh đừng lắm miệng nữa.” Kết hôn 3 năm, chưa từng thấy hắn đọc sách có liên quan đến y học, hắn làm sao cứu người được? Đây chính là mạng người đó, mạng người quan trọng ra sao chứ!
Lăng Thành âm thầm vỗ vỗ tay Giai Kỳ, ý bảo cô không cần lo lắng.

Sau đó cười với Tôn Đại Thánh, gật đầu nói: “Đại Thánh, cậu đừng hoảng hốt, có phải vợ cậu ăn một loại quả dại hay không?” Lúc này Lý Nam nằm ở nơi đó, thân thể mềm mại không nhúc nhích.

Không ít người đều đang nhìn dáng người của cô.


Có điều Lăng Thành lại chú ý tới trên đôi môi đỏ mọng của cô có một chút chất lỏng màu trắng.
Tôn Đại Thánh gật đầu liên tục: “Không sai, cô ấy ăn quả hải đường, là tôi hái cho cô ấy ăn! Ngay trên cái cây cách đây không xa!” Quả hải đường? Lăng Thành tức giận đến bật cười, thứ cô ấy ăn chính là La Hán Huyết Quả, kịch độc, nhưng đồng thời cũng là một loại nguyên liệu luyện đan quan trọng.

Không nghĩ tới lần này đi du xuân lại có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy.

Có điều trước mắt điều cấp thiết nhất là cứu chữa cho Lý Nam, còn về cái La Hán Huyết Quả kia thì để tối nay đi hái.
Trong lòng nghĩ như vậy, Lăng Thành nói: “Trước tiên buông vợ cậu ra đã, để cô ấy ngồi lên chân tôi.” Dựa theo ghi chép của “Vô Cực Đan Thuật”, độc của La Hán Huyết Quả rất dễ giải.

Chỉ cần một viên Tam Dương Đan là đã có thể giải độc rồi.
Tam Dương Đan là một loại đan dược nhập môn, rất dễ luyện chế.

Nguyên liệu chỉ cần nước, rễ cây, giun các loại.

Có điều luyện chế đan dược này cần thời gian nửa tiếng.

Trong khoảng thời gian này, Lăng Thành phải phong bế đan điền của Lý Nam lại, không cho nọc độc lan ra.

Cho nên Lý Nam nhất thiết phải ngồi ở trên chân của hắn.
Thế nhưng những người xung quanh lại lập tức phát điên! Cái tên ngốc Lăng Thành này đang làm cái gì vậy? Cho là lúc trước giết được một con cá mập nên bây giờ có thể tùy ý làm bậy rồi? Chuyện của Tôn Gia mà hắn cũng dám nhúng tay vào, chắc là chán sống rồi.


Còn bảo để Lý Nam ngồi trên chân hắn, nhìn hắn đã biết là không muốn sống nữa!
“Lăng Thành, anh cmn làm con rể nhà người ta nên thèm gái muốn điên rồi à?” Tần Thủ Sinh lập tức kêu to lên: “Vợ anh không cho anh chạm vào nên anh gan lớn bằng trời muốn ức hiếp chị dâu Lý Nam à?”
“Đúng vậy, anh muốn tự tìm đường chết à?” Hách Kiến cũng kêu lớn lên, vốn tâm trạng của hắn không tốt, cái tên ngốc này còn gây thêm phiền phức!
Lăng Thành không nói chuyện, giang tay ra: “Được, các cậu đã nói như vậy thì chắc hẳn là các cậu biết chữa bệnh, hai cậu tới chữa đi.” Cái này… Một câu nói kia khiến hai người lập tức im bặt.

Bọn họ có biết chữa bệnh đâu cơ chứ!
“Đủ rồi, tất cả câm miệng hết đi.” Tôn Đại Thánh hất tay áo, chậm rãi thả vợ hắn xuống, để cho cô ngồi lên chân Lăng Thành.

“Đại Thánh, cậu ra ngoài đào chút rễ cây và giun.” Lăng Thành nói xong bèn duỗi một ngón tay ra, ấn một cái ở bên hông Lý Nam! Huyệt Thăng Dương!
Trước đó thời điểm học Vịnh Xuân, sư phụ cố ý dặn dò, cái huyệt vị này không thể ấn lung tung được.

Bởi vì đây là đầu mối then chốt để lưu thông khí huyết.

Ấn cái huyệt đạo này, khí huyết sẽ không thể lưu thông.
Sau khi Tôn Đại Thánh ra ngoài, Giai Kỳ bèn bước nhanh tới: “Lăng Thành, anh đừng làm rối chuyện thêm nữa, độc trong người vợ Tôn tổng nghiêm trọng như vậy, anh chữa được à? Đừng ở nơi này khoe khoang nữa!” Trong lòng Giai Kỳ có chút tức giận, Lý Nam dựa sát vào Lăng Thành, cô cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
“Không sao, tôi nắm chắc có thể chữa được.” Nắm chắc được? Anh cũng không phải là bác sĩ, chắc chắn được cái gì chứ?! Giai Kỳ vô cùng tức giận: “Lăng Thành, anh là muốn hại cho Tống Gia càng thảm hơn sao! Chúng ta không thể trêu vào Tôn Đại Thánh!”
Lăng Thành cũng không nói chuyện, cẩn thận phong bế huyệt đạo của Lý Nam, sau đó truyền cho cô một chút nội lực.

Chỉ chốc lát sau, Tôn Đại Thánh cầm một cái túi nhựa đi về, bên trong là rễ cây và giun vừa đào được.
Tống Tử Ngôn mồ hôi đầy đầu: “Tôn tổng, mạng người quan trọng, sao có thể như coi như trò đùa của trẻ con như vậy chứ? Lăng Thành hắn thì biết cái gì? Anh cũng đừng để cho hắn chữa bệnh lung tung chứ.” Nếu như chữa cho người ta chết toi, Lăng Thành một mạng đền một mạng cũng được.

Nhưng mà Tống Gia vô tội, lỡ như liên lụy đến toàn bộ Tống Gia thì sao?!
“Đúng vậy, tên kia cái gì cũng không hiểu, anh tuyệt đối đừng tin tưởng hắn nha, Tôn tổng.” “Tôi hiểu rõ cái tên Lăng Thành này nhất, chắc là muốn tạo tiếng tăm đó.”
Đám người anh một câu tôi một câu, khiến cho Tôn Đại Thánh bực bội không chịu được.


“Đều cmn câm miệng hết cho tôi!” Rống giận một tiếng, Tôn Đại Thánh lạnh mặt nhìn xung quanh một vòng: “Tôi biết trong lòng mấy người nghĩ như thế nào, sợ xảy ra chuyện rồi sẽ làm liên luỵ đến mấy người, có điều mấy người yên tâm, coi như lát nữa Lăng Thành không cứu được, tôi cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của mấy người.”
Tạm ngừng lại, Tôn Đại Thánh lại nói thêm một câu: “Bây giờ không có cách nào khác, chờ đến lúc xe cứu thương tới thì cũng là sáng sớm ngày mai rồi! Tôi tin tưởng Lăng Thành.” Nghe nói như thế, tất cả mọi người ở đó ngay lập tức đều ngậm miệng lại, đồng thời âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Tôn Đại Thánh đã nói như thế, vậy thì chuyện này không liên quan gì đến bọn hắn hết, bọn hắn cũng không tiện nói gì thêm.
Giai Kỳ ngẩn người, vẻ mặt rất phức tạp.

Tôn Đại Thánh và Lăng Thành quen nhau chưa được một ngày đã tin tưởng hắn như vậy.

Mà chính cô đã kết hôn và sống chung với hắn ròng rã 3 năm, đến mỗi thời điểm mấu chốt lại hoài nghi hắn? Chẳng lẽ… Là mình còn chưa hiểu rõ hắn sao?
“Anh thật sự chắc chắn có thể chữa khỏi cho vợ Tôn Đại Thánh?” Giai Kỳ bước nhanh vè phía trước, nhẹ nhàng hỏi.

Lăng Thành cười một cái: “Tôi đã bao giờ nói suông chưa?” Than thể Giai Kỳ run lên.

Đúng vậy, trong khoảng thời gian này, mặc kệ là chuyện của Tống Gia hay là những việc khác, cô chỉ cần làm theo lời của hắn thì mỗi một bước đều sẽ ứng nghiệm.

Giống như… Chồng của cô không gì là không làm được.
Lúc này, Tôn Đại Thánh sốt ruột hỏi: “Thành Tử, mấy thứ giun dế rễ cây này là trực tiếp ăn vào sao?” Giun rất có ích, rất nhiều vị trung y già đều gọi con giun là “rồng đất”, nó có thể trị được không ít bệnh.
Lăng Thành lắc đầu: “Trực tiếp ăn vào không có hiệu quả, cần luyện thành đan dược mới được.” Gì? Luyện đan? Nghe nói như thế, mấy cô gái che miệng bật cười.

Cái này xem ra đã có thể xác định, cái tên con rể ở rể này chính là đang muốn quấy rối!
Tống Tử Ngôn cười khẩy nói: “Lăng Thành, anh thành luyện đan sư từ khi nào thế? Sao nào? Mấy năm này tại Tống Gia chúng tôi mỗi ngày ăn không ngồi rồi, còn học được tu tiên? Có luyện ra được đan dược có công dụng trường sinh bất lão không? Lấy ra cho mọi người mở mang tầm mắt một chút đi.”
Ha ha ha ha ha! Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều không nhịn nổi, trong nháy mắt cười vang lên.


Bình luận

Truyện đang đọc