TUYỆT ĐẠI CON RỂ


“Lăng Thành, trước đây trong tiết của cô, em không nghe giảng sao?” Tô Cẩm nói: “Trong lúc luyện thuốc, không thể tùy tiện dập lửa, vấn đề này, cô đã giảng bao nhiêu lần rồi.”
“Cô ơi, vừa nãy hình như cô đã bỏ thiếu một vị thuốc rồi.

Hiện tại lọ thuốc có độ nóng rất cao, vô cùng nguy hiểm.” Lăng Thành nhíu mày thật chặt, vừa nhìn đồng hồ vừa nói.
Còn hai phút nữa thôi, lò thuốc sẽ nổ!
Chỉ là Tô Cẩm lúc này lại vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn Lăng Thành rồi nói: “Tôi đã tiếp xúc với luyện thuốc rất lâu.

Bây giờ đã tinh thông mấy chục loại thuốc điều chế.

Tuy rằng loại thuốc cầm máu này là tôi điều chế lần đầu, nhưng nó là luyện thuốc cấp thấp, rất dễ luyện ra, sẽ không phát sinh sự cố ngoài ý muốn.

Em đừng nghi ngờ cô.”
Tô Cẩm bình thường rất dịu dàng.

Ngay cả khi giảng bài đều vô cùng dịu dàng.

Nhưng mà cô là giáo viên luyện thuốc, học sinh này trước mặt mọi người lại nghi ngờ chính cô, dù tính tình cô rất tốt cũng không tránh khỏi tức giận.
“Lăng Thành, cậu im miệng đi, đừng cản trở cô giáo luyện chế thuốc nữa.” Dương Tuyết Lan không kiên nhẫn nói, ngay sau đó cả lớp đều bắt đầu khó chịu, chỉ vào Lăng Thành không ngừng chỉ trích.
Phải biết rằng, trên thế giới này, người tu luyện có rất nhiều, nhưng người luyện thuốc lại vô cùng ít.

Có thể tận mắt chứng kiến cô giáo mình luyện thuốc, đây là cơ hội khó có được.
Cố Tư Vũ lập tức đứng ra: “Lăng Thành, cậu lại muốn làm gì? Lại muốn lòe thiên hạ, tìm cảm giác tồn tại đúng không, đừng tốn công vô ích nữa.”
Doãn Minh cũng nhíu chặt mày, đi tới phía trước.

Hiện tại cậu ta đã được như ý nguyện, lên làm lớp trưởng lớp mười sáu.


Lúc này cậu ta nói với Lăng Thành: “Lăng Thành, nếu cậu không muốn nghe giảng, có thể ra ngoài, đừng ảnh hưởng tới mọi người.

Cô giáo rất vất vả làm mẫu cho chúng ta cách luyện thuốc, cậu làm loạn cái gì chứ, nếu cậu không thích bộ môn luyện thuốc này, cậu nên tranh thủ lúc còn sớm thì xin chuyển đi.”
Những người khác cũng vô cùng tán thành mà gật đầu, mấy nữ sinh khác càng thêm chán ghét nhìn Lăng Thành.
Chỉ có Tôn Đại Quân âm thầm nhíu mày.
Anh ta biết, Thành không phải người yêu thích sự nổi bật, cậu ấy muốn dập lửa, đương nhiên là có nguyên nhân.
Chẳng lẽ khi cô giáo Cẩm luyện chế thuốc cầm máu, thực sự xảy ra vấn đề?
Mà Lăng Thành lúc này, trên mặt chỉ toàn là bất đắc dĩ.
Mấy người này, đúng là chẳng có ai biết điều cả.

Tôi đã có lòng tốt nhắc nhở, các cậu còn bảo tôi quấy rối?
Lúc này, Tôn Đại Quân thấp giọng hỏi: “Thành à, có chuyện gì vậy?”
Lăng Thành đang muốn mở miệng, khóe mắt anh nhìn đến lọ thuốc bằng đồng thau đã bị nung đến đỏ bừng, một làn khói nóng bỏng bắt đầu tràn ra.
Tô Cẩm đang đặt lọ thuốc trước mặt, còn tự mình giảng giải quá trình luyện thuốc, căn bản không hề thấy được nguy hiểm.
Sắc mặt Lăng Thành biến đổi, cái gì cũng không nói, trực tiếp vọt tới đó.

Lập tức đè Tô Cẩm trên mặt đất, ôm chặt lấy cô ấy.

Lăng Thành suy nghĩ cẩn thận, nếu bảo Tô Cẩm nhanh chóng chạy đi, cô khẳng định không nghe.

Chi bằng trực tiếp bảo vệ thì hơn!
“Lăng Thành… Em… Em làm gì vậy?”
Trong nháy mắt, bị Lăng Thành đè ở phía dưới, Tô Cẩm không nhịn được, đồng thời trong lòng không rõ có chút ngượng ngùng, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng.
Lúc đó tất cả mọi người cũng ngây ra, sau đó không ít nam sinh đều không nhịn được nói.
“Lăng Thành, cậu làm gì thế?”
“Quá đáng quá rồi, cậu dám chiếm tiện nghi của cô giáo sao?”

Mà không ít nữ sinh càng cảm thấy chán ghét anh hơn.

Lăng Thành này thật là ngang ngược, vậy mà trong lúc đi học có thể ngang nhiên chiếm tiện nghi của cô giáo Tô!
Thấy Tô Cẩm giãy giụa, Lăng Thành dở khóc dở cười, nhỏ giọng nói: “Cô ơi cô đừng lộn xộn nữa!”
Nói xong, lại hướng về phía những người khác hét lớn: “Mau tản ra đi, lò thuốc sắp nổ rồi!”
Mẹ nó, bọn ngốc này.
Chính anh đang cứu Tô Cẩm, lại bị bọn họ nói xấu như thế.
Gì cơ?
Lò thuốc sắp nổ?
Mọi người ngây người xong, sau đó tiếng cười vang lên.
Doãn Minh cười lạnh nói: “Lăng Thành, cậu không cần tìm cớ cho bản thân đâu, đi ra nhanh lên, buông cô giáo Cẩm ra!”
Dương An Hy bên cạnh không che giấu nổi vẻ chán ghét, kêu lên: “Lăng Thành, cậu có biết xấu hổ không vậy, vậy mà lại làm chuyện đê tiện như thế với cô giáo Cẩm, cậu chờ đó, tôi lập tức đi gọi người ở phòng giáo vụ tới đây!”
Nói xong, lập tức chạy ra ngoài.
Đùng!
Cũng chính là trong nháy mắt đó, nhiệt độ của lọ thuốc đạt tới đỉnh điểm, đột nhiên một tiếng nổ vang lên, tức khắc, toàn bộ phòng luyện thuốc đều rung chuyển theo.
Mọi người hoảng sợ, vội vàng tản ra xung quanh, một vài nữ sinh bị dọa tới phát khóc.
Lúc đó Tôn Đại Quân tay mắt nhanh nhẹn, bắt lấy tay của Dương An Hy và Dương Tuyết Lan, dắt theo người họ ra khỏi phòng luyện thuốc.
Mà Lê Hoàng Tú Anh, vốn là đứng ở sau đám người đó, cô ấy không biết vì sao lại tin tưởng Lăng Thành.

Khi Lăng Thành nói, lò thuốc sắp nổ mạnh, cô đã đi tới cửa.
Trừ mấy người họ, các bạn lúc này đều bị quật ngã trên đất.
Lọ thuốc nổ mạnh, lực lớn phát ra khiến mọi người đều bị thương.

Lúc này những mảnh nhỏ của lọ thuốc đã cắt đứt da của không ít người.

Đám học sinh mặt mày xám tro, tiếng khóc nức nở vang lên.
Không chỉ có như thế, phòng luyện đan thảo dược, rất nhiều thứ đều bị thiêu thành tro tàn.
Tô Cẩm ở dưới thân Lăng Thành, lúc này thân thể mềm mại khẽ run rẩy, trong lòng vô cùng khiếp sợ!
Anh… Sao anh có thể biết lọ thuốc sẽ bị nổ?
Trong nháy mắt, học sinh cả lớp đều vô cùng hoảng sợ, tất cả nhìn về phía Lăng Thành với ánh mắt kinh ngạc, bọn họ thật sự không thể tin nổi.
Chuyện này… Thật sự là không thể tin nổi! Lọ thuốc thật sự đã nổ mạnh!
Cậu ấy sao có thể biết lọ thuốc sẽ nổ mạnh?
Biết trước sao?
Hay là đoán bừa?
Lăng Thành không để ý tới ánh mắt của mọi người, không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy toàn bộ phần lưng đều đang nóng rát.
Vừa nãy khi lọ thuốc bị nổ, mảnh nhỏ bị vỡ cứa vào lưng Lăng Thành, không chỉ có vậy, một tảng tro bị lửa đốt vẫn còn nóng bay tới khiến quần áo anh lúc này đã bị đốt gần hết.
Nhưng mà vẫn ổn, anh đã bảo vệ Tô Cẩm kín mít, không có vết thương nào.
Mà lúc này Tô Cẩm phát hiện mình vẫn còn bị Lăng Thành đè dưới thân, mặt mũi cô lại lần nữa đỏ bừng vì xấu hổ, tim cũng không ngăn được mà đập nhanh hơn.

Cô ấy cắn môi, nhẹ giọng nói: “Lăng Thành, em… Em có thể đứng lên trước được không?”
Ấy...
Nghe cô ấy nói như vậy, Lăng Thành mới phản ứng lại được, vô cùng xấu hổ đứng lên.
Lúc đứng lên, nhìn thấy bộ dạng xấu hổ không nhịn được của Tô Cẩm, Lăng Thành không nhịn được cười tươi, không ngờ bộ dạng thẹn thùng của cô giáo Cẩm lại mê người tới vậy.
Tô Cẩm nhanh chóng đứng lên, đỏ mặt nhìn xung quanh một vòng, nôn nóng nói: “Các em đều không sao chứ?”
Bởi vì cô nhìn thấy, không ít học sinh đã bị thương rồi.
Toàn bộ phòng luyện thuốc, giống như một mớ hỗn độn.
Vừa nãy lọ thuốc nổ mạnh, không ít học sinh đã bị thương, đặc biệt là mấy nam sinh ở gần lọ thuốc, thật sự bị thương rất nghiêm trọng.

Nhưng mà vẫn may, không có người nào bị chết.
Nhìn thấy tình huống này, Tô Cẩm vừa lo lắng vừa sốt ruột: “Nhanh, nhanh lên, tới phòng y tế!”
Lúc này, mọi người cũng dần dần lấy lại được tinh thần, nghe được lời Tô Cẩm nói, mấy người còn lành lặn đỡ những nam sinh đang bị thương nặng tới phòng y tế.
“Thành à!”
Ngay lúc này, Tôn Đại Quân đi nhanh tới, nhìn sau lưng Lăng Thành có vết máu, lo lắng hỏi: “Thành à, cậu không sao đấy chứ? Có cần tới phòng y tế không?”
Nói xong câu đó, còn không quên âm thầm giơ ngón tay cái lên với Lăng Thành.
Không thể ngờ được là thật sự có một người sẽ biết trước được lọ thuốc sẽ nổ.


Nói thật, chính anh ta lúc đó cũng hoảng sợ, nhưng cũng may là phản ứng kịp, không chỉ không bị thương, còn cứu được hai cô chị họ.
“Không chết được!” Lăng Thành cười một tiếng, cảm giác sau lưng không đau tới vậy, có lẽ chỉ bị trầy da thôi.
“Không chết được thì tốt, tôi đi xem chị họ cả và chị họ hai của tôi.

Hai người họ bị dọa cho sợ run cầm cập rồi.” Tôn Đại Quân nói một câu, lập tức chạy nhanh ra ngoài.

Trong nháy mắt, phòng luyện thuốc chỉ còn lại Lăng Thành và Tô Cẩm.
“Lăng Thành.” Đúng lúc này, Tô Cẩm thật sự không kìm được sự tò mò, hỏi: “Sao em biết được lọ thuốc sẽ nổ vậy?”
Cho tới bây giờ cô cũng chưa biết, lúc nãy luyện chế thuốc cầm máu, rốt cuộc có bước nào xảy ra vấn đề, sao có thể nổ mạnh được?
Rốt cuộc, đây cũng là lần đầu tiên mình luyện chế thuốc cầm máu.

Nhưng loại thuốc này lại ở cấp thấp, theo lý thuyết phải rất dễ luyện thành công chứ.
Lăng Thành cười nói: “Cô Tô, vừa nãy hình như cô cho thiếu một thứ, loại thuốc đó gọi là cỏ cầm máu, tác dụng điều hòa nhiệt độ.”
Nói tới đây, vẻ mặt Lăng Thành cũng nghiêm túc hơn: “Luyện chế thuốc cầm máu, cỏ cầm máu là vật không thể thiếu, nói cách khác, nhiệt đồ lò luyện quá cao, sẽ gây hại tới lọ thuốc.”
Tô Cẩm bừng tỉnh, gật đầu nói: “Thì ra là như vậy.”
Xem ra sau này nếu không nắm chắc hoàn toàn, không thể mù quáng luyện chế thuốc được.
May mắn vừa rồi không có ai bị chết.

Tô Cẩm rất tò mò nhìn Lăng Thành: “Lăng Thành, em cũng biết luyện thuốc sao?”
Ngay cả cô cũng không biết, luyện chế thuốc cầm máu, cần có cỏ cầm máu.
Lăng Thành này liếc mắt một cái đã nhận ra.
Lăng Thành suy nghĩ một chút, vẻ mặt khiêm tốn nói: “Em có lẽ chỉ hiểu một chút, em vẫn luôn cảm thấy hứng thú với các loại thuốc, trước đó cũng từng luyện qua ba bốn loại rồi.”
Tô Cẩm vô cùng tán thưởng: “Rất lâu trước đây, luyện thuốc là một thuật rất phổ biến, nhưng hiện tại, rất nhiều phương pháp phối thuốc đều thất truyền, giống như tôi vậy, là giáo viên luyện thuốc giỏi nhất học viện này, mới chỉ biết chế mấy chục loại thuốc, mà em chỉ là một học sinh, sẽ có thể luyện được ba bốn loại, cũng xem như rất lợi hại đó.”
Nghe Tô Cẩm nói, Lăng Thành chỉ cười không nói gì.
Cô Tô Cẩm đã giải thích sai rồi, bản thân anh nói là “đã luyện qua” ba bốn loại thuốc chứ không phải “sẽ luyện qua” ba bốn loại thuốc.
Quyển “Vô cực đan thuật” kia ghi lại hơn một nghìn loại thuốc.
Trong khoảng thời gian này, Lăng Thành không có việc gì sẽ lật ra xem, đã nghiên cứu cuốn sách đó rất kỹ rồi.
Nói thật chứ không phải khoe, chỉ cần có đủ tài nguyên, anh sẽ luyện được hơn một nghìn loại thuốc!


Bình luận

Truyện đang đọc