TUYỆT ĐẠI CON RỂ


Thế nhưng cô trông thấy Lăng Thành đã bắt đầu cởi quần áo, trực tiếp nằm trên ghế sa lon.

“Anh...” Lâm Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái, thôi vậy, ngược lại hắn ngủ trên ghế sa lon cũng không liên quan gì đến cô.
Mà Lăng Thành nằm trên ghế sa lon lúc này cũng lấy điện thoại ra.

Ngủ ở đây là có nguyên nhân.

Đã trễ như vậy rồi, nếu như hắn về nhà Giai Kỳ lại ngủ không ngon giấc, hơn nữa sẽ quấy rầy đến Tịnh Lâm, lúc đó lại phải nghe bà tôi lải nhải.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Tuyết lại đi tới, sau đó chỉ xuống ghế sô pha: “Đêm nay anh ngủ ở chỗ này, nghiêm túc chút cho tôi, không được chạy lung tung.” Cố bình tĩnh nói xong những lời này, Lâm Tuyết bước nhanh đến gần phòng ngủ.

Một lúc sau, cô cầm quần áo đi ra, đi vào phòng tắm.

Lúc chuẩn bị đóng cửa, Lâm Tuyết có chút lo lắng, nhìn Lăng Thành một cái.
Không đợi cô mở miệng, Lăng Thành đã nở nụ cười: “Yên tâm đi, tôi không nhìn lén đâu.” Lâm Tuyết hơi đỏ mặt, đóng cửa lại, không hiểu sao tim đập nhanh hơn rất nhiều.

Rất nhanh trong phòng tắm đã truyền đến tiếng nước ào ào.

Nhà cô được trang trí theo kiểu dáng phong cách Châu Âu, cửa phòng tắm là loại kính mờ.
Mặc dù không thấy rõ tình huống bên trong, nhưng từ góc độ của Lăng Thành lại có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của Lâm Tuyết ở bên trong.

Lâm Tuyết đứng dưới vòi nước, Lăng Thành đều nhìn rõ ràng mỗi một cử động của cô.
Ực! Lăng Thành đoán mò, không nhịn được lén lút nuốt nước miếng.

Không nghĩ tới ngủ lại chỗ này còn có phúc lợi như vậy.


Trong lòng cảm thán, bỗng nhiên điện thoại rung lên một cái.

Lại là tin nhắn Tiêu Diệu Vân gửi tới.
Mở điện thoại lên xem, Lăng Thành ngây ngẩn cả người.

Khoảng chừng bảy, tám mươi cái tin nhắn! Đều là Tiêu Diệu Vân gửi tới! Thời gian từ xế chiều đến bây giờ, cơ hồ cứ cách nửa tiếng lại gửi một tin, nội dung bên trong trên cơ bản đều là “Có đó không?” “Lăng Thành, anh đang bận cái gì à?” các thứ.

Vội vã tìm hắn như vậy, chẳng lẽ có việc gì gấp? Lăng Thành lẩm bẩm một câu, gọi cho cô một cú điện thoại.
Giờ phút này ở Tiêu Gia.
Tiêu Diệu Vân mặc đồ ngủ, nghe thấy điện thoại vang lên, trên mặt thoáng qua vẻ mừng rỡ, không hiểu sao tim cũng đập nhanh.

Tìm hắn lâu như vậy rồi, cuối cùng hắn cũng nhắn lại.

Thực ra tìm hắn cũng không có chuyện gì gấp.

Kể từ sau khi bị ba hiểu lầm, cô khi không có việc gì cũng sẽ nghĩ đến Lăng Thành.
Vừa nghĩ tới chuyện bị hiểu lầm, Tiêu Diệu Vân đã xấu hổ không chịu được.

Hôm nay chính là đột nhiên muốn nói chuyện phiếm với hắn.

Nào biết được, đã trễ như vậy rồi hắn mới trả lời.

Có điều Tiêu Diệu Vân tuyệt đối không giận hắn, ngược lại còn có chút kích động.
Nhận điện thoại, chỉ nghe thấy Lăng Thành mở miệng: “Thế nào, có phải có chuyện gì gấp hay không?” Hắn đây là đang lo lắng cho mình sao? Tiêu Diệu Vân cắn môi, không khỏi mừng rỡ nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn biết anh đang làm gì thôi.”
Không có chuyện gì? Nghe nói như thế, Lăng Thành lập tức ngây ngẩn cả người.


Từ xế chiều đến bây giờ gửi bảy, tám mươi cái tin nhắn, thế mà bảo không có chuyện gì sao? Lăng Thành như cười như không nói: “Haizz, không phải là cô nhớ tôi chứ?”
Bụp! Ở đầu dây bên kia, sắc mặt Tiêu Diệu Vân lập tức đỏ lên, ngữ khí rõ ràng có chút mất tự nhiên: “Tôi… Tôi nhớ anh làm gì?” Cảm nhận được trong giọng nói của Tiêu Diệu Vân lộ ra sự ngại ngùng, tâm trạng của Lăng Thành không hiểu có chút sảng khoái, có điều đột nhiên nghĩ tới một chuyện quan trọng, bèn lời nói xoay chuyển: “Đúng rồi, Tiêu Gia của cô là thế gia đồ cổ, có cất giữ cuốn cổ thư nào ghi chép về binh khí không?” Ẩm Huyết Kiếm hôm nay vô duyên vô cớ thăng cấp, cái này khiến Lăng Thành không hiểu, cái thanh Ẩm Huyết Kiếm này rốt cuộc là binh khí rác rưởi hay là binh khí tốt.
“Trong thư phòng của ba tôi chắc có.” Tiêu Diệu Vân suy nghĩ một chút, đáp lại nói: “Tôi giúp anh tìm thử xem.” Vừa nói xong đã nghe được ở đầu dây bên kia truyền ra âm thanh Tiêu Diệu Vân xuống lầu.

Không quá 2 phút sau, Tiêu Diệu Vân bèn ngại ngùng mở miệng: “Tìm được một quyển, anh muốn bây giờ tới lấy không?” Ngữ khí của cô lộ ra sự thấp thỏm và lo lắng.
Sau khi nói xong, sắc mặt cô lại có chút ửng đỏ.

Tại sao lại có cảm giác, cô hỏi Lăng Thành như vậy giống như là nửa đêm đi hẹn hò cùng hắn vậy chứ.
Lăng Thành hất tay áo, nói: “Không cần, ngày mai tôi đi tìm cô.” Nghe nói như thế, trong lòng Tiêu Diệu Vân lại có chút thất vọng, nói khẽ: “Vậy được rồi.

Ngày mai tôi chờ điện thoại của anh.” Nói xong bèn cúp điện thoại, đúng lúc này, Lâm Tuyết cũng từ phòng tắm đi ra.
Mặc dù cô mặc một bộ áo ngủ khá kín đáo nhưng vẫn không che giấu được cái đường cong gợi cảm kia.

Mái tóc dài ướt nhẹp khoác lên trên bờ vai thơm tho, bởi vì vừa tắm xong nên sắc mặt ửng hồng, thực sự vô cùng mê người.
Hai mắt Lăng Thành nhìn chằm chằm, rốt cuộc hiểu được vì sao người xưa lại nói “đẹp nghiêng nước nghiêng thành”.

Bị Lăng Thành chằm chằm đến mức sắc mặt nóng lên, Lâm Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái, cố gắng bình tĩnh nói: “Sao anh còn chưa ngủ?”
Lăng Thành cười cười: “Tôi chờ cô giúp tôi giám định bảo kiếm mà.” Vừa nói xong, Lăng Thành từ trên người lấy ra thanh Ẩm Huyết Kiếm kia.

Dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng khách, Ẩm Huyết Kiếm xuất hiện vầng sáng màu đỏ máu kỳ lạ, con rồng được điêu khắc trên thân kiếm kia vô cùng oai phong!
Trông thấy bảo kiếm này, hai mắt Lâm Tuyết sáng lên, theo bản năng muốn đi qua.

Thân là đội trưởng cục cảnh sát, lại là đại sư tỷ phái Nga Mi, Lâm Tuyết có thể xác định thanh kiếm này tuyệt đối không phải binh khí cấp Hồng Giai.


Kiếm này dài hơn 1m, hoa văn rồng đỏ khắc phía trên sinh động như thật! Tuyệt đối là một thanh kiếm tốt!
Lâm Tuyết tiến lên một bước, kết quả lúc này vừa khéo nhìn thấy ánh mắt của Lăng Thành đang nhìn cô từ trên xuống dưới.

Lâm Tuyết lập tức đỏ mặt: “Hôm nay tôi mệt rồi, ngày khác tôi giúp anh giám định.”
Cái tên Lăng Thành chết tiệt này, biết cô đang mặc áo ngủ bèn cố ý dụ cô đi qua.

Thực sự là không đứng đắn chút nào! Suy nghĩ những thứ này, trong lòng Lâm Tuyết càng thêm xấu hổ, không nói thêm câu nào, quay người vội vàng đi vào phòng ngủ, sau đó thuận tay khóa trái cửa lại.
Nghe thấy Lâm Tuyết khóa trái cửa phòng ngủ, Lăng Thành vừa thất vọng vừa buồn cười.

Không hổ là đội trưởng đội hình sự, thời điểm then chốt vẫn rất cảnh giác.

Lẩm bẩm một câu, lúc này cơn buồn ngủ ập tới, Lăng Thành ngáp một cái, bèn nằm trên ghế sa lon nhắm hai mắt lại.
Gần đây thành phố Đại Phong rất không yên ổn, xảy ra bao nhiêu chuyện lớn.

Oanh động nhất chính là công ty địa ốc Đại Phong được chính thức thành lập.

Không ai biết ông chủ của Bất Động Sản Đại Phong là ai, mọi người chỉ biết là tổng giám đốc của công ty này không hề đơn giản, có quan hệ thân thiết với công ty Hoa Ngưu.

Không chỉ có như thế, công ty này còn cùng tập đoàn Sơn Quân và công ty mỹ phẩm Nhã Thi cũng có quan hệ rất thân thiết.

Đồ đần cũng biết tiềm lực của cái công ty Bất Động Sản Đại Phong này tuyệt đối vô cùng lớn.
Hôm nay là buổi lễ khai trương của Bất Động Sản Đại Phong, phía trước quảng trường treo đầy bóng bay, đủ loại xe sang trọng đỗ ở đó, hôm nay công ty khai trương, cơ hồ mời người đứng đầu của tất cả các ngành nghề ở hành phố Đại Phong tới, tất cả những nhân vật tai to mặt lớn đều tới.

Dù sao ai cũng muốn đến làm quen một chút loại công ty mới thành lập này, có câu nói rất hay, thêm một người bạn thêm một con đường.

Ở giai cấp thượng tầng của xã hội, câu nói này tuyệt đối là chân lý.
Từ xa nhìn lại, người tới chỗ này đều mặc vest đeo giày da, hoặc là danh môn thế gia, hoặc là xã hội đen, hoặc là dân buôn bán.

Đến cả truyền thông cũng đến không ít.


Mà trong nghi thức khai trương, làm cho tất cả mọi người chú ý nhất đương nhiên là giám đốc Uyển Đình.
Hôm nay Uyển Đình mặc một chiếc váy dài màu đỏ rượu, gợi cảm mê người lại không làm mất đi vẻ đoan trang phóng khoáng.

Không thể không nói, người đẹp ở đâu cũng là tiêu điểm.

Không ít người đều vô tình hoặc cố ý đánh giá dáng người của Uyển Đình, mà Uyển Đình không chỉ có xinh đẹp, hôm nay dưới sự chú ý của đông đảo người nổi tiếng giới thương mại, cô dựa vào tài ăn nói cơ trí cùng đầu óc thông minh đã làm cho mọi việc đều thuận lợi, đối đáp rất tự nhiên, trôi chảy.
Nghi thức bắt đầu không đến một tiếng, công ty địa ốc Đại Phong đã tuyên bố, liên tiếp mua lại mấy miếng đất tốt xung quanh Thành phố Đại Phong, dùng vào mục đích khai thác thương nghiệp, tài chính đầu tư vào đó lên đến mấy trăm tỷ!
Trong lúc nhất thời, truyền thông tranh nhau đưa tin, toàn bộ thành phố Đại Phong cũng vì đó mà oanh động.

Vừa mới thành lập đã lấy tốc độ sét đánh lấy được tài nguyên tốt như vậy, điều này ở trong giới bất động sản ở thành phố Đại Phong là tuyệt vô có một không hai.
Cho nên, trong vòng không đến nửa ngày, công ty địa ốc Đại Phong đã trở thành xí nghiệp đầu ngàng của giới bất động sản ở thành phố Đại Phong.

Mà giám đốc Uyển Đình cũng trong nháy mắt trở thành nhân vật làm mưa làm gió.

Phóng viên truyền hình thành phố Đại Phong cũng tới phỏng vấn Uyển Đình.
Có thể lấy được nhiều tài nguyên như vậy, cô gái này không hề đơn giản.

Cơ hồ trong lòng tất cả những người đã từng gặp Uyển Đình cũng nghĩ như vậy.

Nhưng lại không có ai biết được, vài miếng đất kia đều là do Lăng Thành lo liệu.

Lại càng không có ai biết Lăng Thành là ông chủ của công ty này.
Tất cả mọi người đều muốn nịnh hót Uyển Đình, trong lúc nhất thời, cái tên Uyển Đình này nổi tiếng khắp cả thành phố Đại Phong.

Cô không chỉ được tôn sùng là nữ thần, còn bị gọi là nữ doanh nhân cường đại bấc nhất ở thành phố Đại Phong.

Rất nhiều thế gia công tử đều tuyên bố muốn theo đuổi cô.


Bình luận

Truyện đang đọc