TUYỆT ĐẠI CON RỂ


Công ty Hoa Ngưu, trong văn phòng tổng giám đốc.
Sau 3 tiếng rèn luyện, Thần Tiên Đan được luyện chế thành công, vô cùng hoàn hảo.

Hơn nữa, đã có kinh nghiệm hai lần trước, Lăng Thành luyện chế Thần Tiên Đan càng ngày càng điêu luyện.

Lần này, ngay lập tức đã luyện được năm viên.

Lấy Thần Tiên Đan ra, điện thoại của Lăng Thành đột nhiên vang lên.

Hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao luôn có người gọi điện thoại cho hắn? Không phải là lại tìm đến hắn mua Thần Tiên Đan chứ? Tên Dương Long kia rốt cuộc là nói chuyện này cho bao nhiêu người biết vậy?
Nhìn thấy lại là một dãy số lạ, hơn nữa còn là số máy riêng, Lăng Thành nhíu nhíu mày, sau đó nhận điện thoại.

“Alo? Là anh Lăng Thành phải không? Tôi là người của khoa cấp cứu bệnh viện thành phố, ba mẹ anh đang được cấp cứu ở bệnh viện chỗ tôi, bây giờ cần làm giải phẫu ngay lập tức, làm phiền anh nhanh chóng qua đây một chút.” Đối phương cố gắng nói thật nhanh.
Gì? Toàn thân Lăng Thành run rẩy, cho là mình nghe nhầm.

“Cô nói cái gì? Ba mẹ tôi làm sao?” Lăng Thành lớn tiếng hỏi.

Đối phương rất không kiên nhẫn: “Anh kêu gào cái gì? Hơn nữa tôi chưa từng thấy người làm con nào lại như anh cả, ba anh bị tức giận đến mức đột phát bệnh tim, sống chết không rõ, anh đưa người tới rồi xoay người bỏ đi, anh xem bệnh viện của chúng tôi thành cái gì? Viện phúc lợi miễn phí à? Nhanh tới đây!”
Nói xong những lời này, đối phương bụp một cái cúp điện thoại.

Lăng Thành không suy nghĩ nhiều, đi nhanh ra khỏi văn phòng, xuống lầu nhanh chóng lái xe chạy về hướng bệnh viện thành phố.
Trông sảnh cấp cứu tại bệnh viện thành phố.


Tô Nguyệt vừa tỉnh lại.

Mà tình huống của Lăng Thiên Hằng tương đối nghiêm trọng, cần phải giải phẫu, chỉ có điều bởi vì chưa nộp tiền nên Lăng Thiên Hằng bị đẩy ra ngoài, cứ như vậy nằm ở trong lối đi nhỏ.

“Tôi van xin mấy người, mau cứu ông ấy đi mà!” Nước mắt Tô Nguyệt không ngừng chảy xuống: “Tôi chắc chắn sẽ không quỵt tiền phí giải phẫu mà, thật sự sẽ không quỵt đâu, mấy người cứu người trước được không?”
Trong ba năm ở quê cũ chốn nông thôn, vợ chồng Lăng Thiên Hằng không có thu nhập, số tiền tích góp được trong tay cũng không đủ tiền giải phẫu.

Bác sĩ nói với bà, không giao tiền thì không có cách nào giải phẫu.

Sắc mặt từng nhân viên y tế đứng xung quanh đều lạnh nhạt.

“Cầu xin mấy người, trước tiên mau cứu ông ấy đã, tiền lát nữa tôi sẽ mang tới cho mấy người mà.” Nước mắt Tô Nguyệt ào ào rơi xuống.

Một cô y tá nhịn không được, cau mày nói: “Vị lão thái thái này, sao bà lại cứ như vậy chứ.

Chúng tôi đã nói với bà rồi, không giao tiền thì chúng tôi không thể tiến hành phẫu thuật trước được đâu.”
Nhìn cách ăn mặc của hai ông bà, cô y tá kia đoán rằng người nhà này không đóng nổi tiền phí giải phẫu.

Hơn nữa, cô đã nghe không biết bao nhiêu lần cái lí do thoái thác “trước tiên chữa bệnh sau đó mới giao tiền” kiểu như Tô Nguyệt.

“Bà có thời gian ngồi đây khóc lóc thì tốt hơn hết là nhanh đi gom tiền đi, bà la lối với chúng tôi như vậy cũng vô dụng.” Thấy Tô Nguyệt không ngừng cầu xin, cô y tá tức giận nói.
“Con trai tôi sẽ tới ngay lập tức, mấy người cứu người trước được không…” Trong lòng Tô Nguyệt rất đau khổ.


“Con của bà?” Cô y tá cười một tiếng.

Con trai của bà chắc cũng là quỷ nghèo giống bà thôi.

Nhìn quần áo trên người hai người, đoán chừng cũng là ở nông thôn tự mình may lấy.

Quần áo cũng không mua nổi, con trai của bà chắc cũng không đóng nổi tiền đâu!
“Tiểu Thành!” Lúc này, Tô Nguyệt nhìn thấy Lăng Thành chạy tới, sắc mặt vui mừng, ngay lập tức lo lắng nói: “Nhanh, nhanh cứu ba con.” “Mẹ, con tới rồi.” Đầu Lăng Thành đầy mồ hôi, xoay người quay về phía cô y tá nói: “Vì sao không tiến hành giải phẫu?” Mẹ kiếp nhà cô nữa, mạng người quan trọng như vậy, không giao tiền thì không cho giải phẫu?! Cô y tá liếc mắt nhìn hắn, hờ hững nói: “Không giao tiền, chúng tôi sẽ không giải phẫu, đây là qui định của bệnh viện.”
Lăng Thành lạnh lùng nói: “Tiền tôi sẽ nộp, bây giờ cô lập tức đưa ba tôi đi làm giải phẫu.” “Anh nộp?” Cô y tá đánh giá Lăng Thành, bật cười một tiếng: “Anh biết ba anh bị chọc tức thành cái dạng gì không? Anh biết bệnh tình nghiêm trọng đến mức nào không? Anh có biết cuộc giải phẫu này phải nộp bao nhiêu tiền không? Hơn bảy mươi triệu đó! Anh có lấy ra được ngần ấy tiền không? Cái bà vừa nãy là mẹ anh à? Tôi đã để cho bà ấy đi gom tiền, bà ta lại nhất định phải ở đây đấu võ mồm với tôi, bây giờ sao lại thêm được cả anh nữa?”
“Chỉ có hơn bảy mươi triệu? Cũng bởi vì cho rằng chúng tôi không lấy ra được số tiền hơn bảy mươi triệu này cho nên cứng rắn đặt bệnh nhân xuống chỗ này không hỏi han gì tới?” Giọng nói của Lăng Thành âm u lạnh lẽo! Cô y tá bị bộ dạng của hắn dọa cho sợ hết hồn, có điều vẫn bĩu môi, cười nhạo nói: “Anh lườm tôi làm gì? Còn muốn động thủ đánh tôi à? Chính mình không có tài cán gì lại còn không cho người ta nói?”
“Tôi bảo cô đi cứu người.” Lăng Thành gằn từng chữ nói ra, ánh mắt đỏ như máu! “Sao lại có loại người như anh cơ chứ?” Cô y tá kia liếc qua: “Tôi có thể cứu người, nhưng anh phải nộp tiền trước đã.

Anh nghe không hiểu tiếng người à? Anh ngó ra ngoài cửa sổ mà xem, bây giờ tất cả mọi người còn đang xếp hàng kia kìa.

Nếu anh còn không mau đi xếp hàng thì ba anh thật sự không cứu được nữa đâu.

Coi như bây giờ anh giao tiền cũng không chắc chắn có thể cứu được.”
“Tôi cmn bảo cô đi cứu người cơ mà!” Trong chớp nhoáng này, Lăng Thành rống to lên! Răng rắc! Nội lực dồi dào từ đan điền của hắn cuồn cuộn chảy ra! Chỉ trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ lầu hai! Kính thủy tinh xung quanh bị cứng rắn ép vỡ! Yên lặng! Bệnh viện lớn như vậy, lúc này lại im lặng đến mức có thể nghe rõ ràng âm thanh một cây kim rơi xuống đất!
Tất cả mọi người nhìn về phía Lăng Thành, ánh mắt ấy giống như là nhìn thấy ma quỷ! “Anh làm gì vậy?! Bảo vệ! Mau gọi bảo vệ, lôi một nhà ba người này ra ngoài!” Cái cô y tá kia rõ ràng cũng bị dọa sợ rồi.


Có điều nhìn kỹ lại, cái tên Lăng Thành này cũng mặc quần áo vỉa hè, vậy mà lại dám ở nơi này hù dọa người khác?
“Đúng vậy, ở bệnh viện mà anh lại kêu la to tiếng cái gì chứ?” “Đã nghèo thì chớ, còn mong bệnh viện miễn phí cứu mấy người?” Mấy bác sĩ khác cũng không nhịn được, tiến lên một bước nói.

Âm thanh vừa dứt, đã nhìn thấy mười mấy tên bảo vệ khí thế hùng hổ mà đến.

Mặc dù bọn họ mặc đồng phục an ninh, nhưng từng người đều cao lớn vạm vỡ, nhìn như muốn đòi mạng người ta, xem ra cũng là dân xã hội.
Nhìn thấy mười mấy tên bảo vệ, y tá kia cũng kêu lên một tiếng, tiến lên chỉ vào Lăng Thành nói: “Chính là hắn gây sự!” Bảo vệ ở bệnh viện thành phố Đại Phong đều tới từ tập đoàn bảo an Hắc Lang! Tổng giám đốc tập đoàn bảo an Hắc Lang là ai? Là Dương Long và Dương Tĩnh.

Hai chị em nhà này tiếng tăm lừng lẫy khắp thành phố Đại Phong! Phàm là người trong giới, ai lại không sợ hai chị em hắn?
Tập đoàn bảo an Hắc Lang nhận thầu công tác bảo an tại rất nhiều nơi ở thành phố Đại Phong! Ai lại dám ở chỗ này gây sự? Đội trưởng đội bảo vệ Tống Lão Hổ đi tới, trực tiếp rút gậy cảnh sát ra, kết quả lúc sắp đi tới bên cạnh Lăng Thành, Tống Lão Hổ ngay lập tức ngây ngẩn cả người.

“Anh Tống, chính là hắn!” Y tá kia quát to một tiếng: “Không có tiền còn tới thăm bệnh, không khám bệnh cho thì muốn gây sự!”
Gì? Tống Lão Hổ cho là mình hoa mắt rồi.

Mẹ nó, mấy ngày trước hắn đi theo đại tỷ tham gia hôn lễ đã gặp qua người này mà! Hắn không phải tên là Lăng Thành sao? Nhị thiếu gia nhà họ Lăng đó! Còn cứu đại tỷ của hắn nữa! Hơn nữa hắn còn nghe đại tỷ nói, trong tay cái tên Lăng Thành này có một loại thuốc thần kỳ tên là Thần Tiên Đan.

Nó có thể giúp người ta đột phá bình cảnh! Lăng Thành đã bán cho Dương Long một viên với giá 200 tỷ đó! Hắn còn nghe nói Dương Long thực sự đã đột phá rồi!
“Anh Tống, nhanh đuổi hắn ra ngoài đi.” Y tá lạnh lùng nói.

“Cô cmn câm miệng cho tôi!” Tống Lão Hổ quát to một tiếng, tiếng hét này làm cho cô y tá kia trong nháy mắt bị dọa sợ.

“Anh Thành.” Tống Lão Hổ tiến lên một bước, vô cùng cung kính nói: “Anh Thành, thật xin lỗi, cái cô y tá kia không biết anh…” Chân mày Lăng Thành nhíu chặt.

Hắn không hề quen biết cái tên Tống Lão Hổ đứng trước mắt này.

Sao lại gọi hắn là anh Thành? Cũng khó trách hắn không biết, lúc đó trong tiệc cưới có rất nhiều người, loại nhân vật nhỏ như Tống Lão Hổ này đến cả quyền lên tiếng cũng không có.

“Lăng Thành?” Đúng lúc này lại có một giọng nói dịu dàng vang lên.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ bác sĩ xinh đẹp, mặc áo khoác trắng đứng ở nơi đó đang kinh ngạc nhìn hắn.

Mặc dù mặc áo khoác trắng, nhưng chiếc áo đó cũng không che nổi dáng người tuyệt đẹp kia.

Cô bác sĩ này trông khá quen, chính là nữ thần y mà hắn gặp được tại tiệc cưới Vương Viêm, tên là Tiết Lệ!
Không sai, Tiết Lệ được xưng là nữ thần y.

Nhưng khi đó trong tiệc cưới, lấy y thuật của cô cũng không thể làm cho Dương Tĩnh tỉnh lại.

Nhưng mà cái tên Lăng Thành này lại có thể khiến cho cô ta tỉnh lại! Chuyện này đã qua mấy ngày, Tiết Lệ vẫn vô cùng tò mò về người đàn ông này.

Lúc này Tiết Lệ cũng nhìn thấy, ba Lăng Thành nằm ở nơi đó, rõ ràng là bệnh tim cấp tính phát tác.
Lúc này, trong số những người vây quanh ở đây có hai người nhận ra Lăng Thành.

“Đây không phải là con rể ở rể của nhà họ Tống sao?” “Vậy hai người bên cạnh chính là ba mẹ của hắn rồi?” “Chậc chậc, ba hắn đã bệnh nặng như vậy rồi, vậy mà đến tiền khám bệnh cũng không đóng nổi, haizz…” “Đừng nói nữa, người ta như vậy cũng rất đáng thương mà.” “Ha ha, người đáng thương tất có chỗ đáng giận.”
Tiếng nghị luận từng câu từng câu một truyền đến, Lăng Thành xanh mặt, không để ý đến mấy lời đàm tiếu này, chỉ nhìn Tiết Lệ: “Bác sĩ Tiết, ba tôi thế nào rồi?” “Tình huống của bệnh nhân rất không ổn định, cần làm giải phẫu ngay lập tức.” Tiết Lệ sau khi xem xét một chút tình huống thì sắc mặt nghiêm trọng nói với Lăng Thành như vậy.

Lăng Thành ngay lập tức sốt ruột: “Vậy thì làm phiền chủ nhiệm Tiết rồi.”
Tiết Lệ lên tiếng, phân phó y tá bên cạnh đẩy bệnh nhân vào phòng giải phẫu.

“Chủ nhiệm Tiết, hắn còn chưa nộp tiền mà.” Lúc này, cô y tá kia nhịn không được nói, nhìn Lăng Thành từ trên xuống dưới, mặt mũi tràn đầy xem thường.

Cái tên nghèo kiết hủ lậu này, sao lại quen biết chủ nhiệm Tiết chứ, cũng không biết hắn cho chủ nhiệm Tiết ăn bùa mê thuốc lú gì mà lại có thể không cần nộp tiền đã có thể khám bệnh.


Bình luận

Truyện đang đọc