TUYỆT ĐẠI CON RỂ


Trong lòng nóng vội, Lăng Thành muốn vận chuyển nội lực, nhưng tác dụng của đống bột phấn mà lúc trước hắn hít phải quá mạnh mẽ, bây giờ hắn vẫn bủn rủn bất lực như cũ.

Bàn tay của hắn đã bị cưỡng ép tách ra, sau đó một người áo đen giơ đao trong tay lên.
Mắt thấy sắp chém xuống đến nơi, khuôn mặt Lăng Thành đầy vẻ tuyệt vọng.

Cũng chính vào lúc này, Hà Thiên Hựu hét lên một tiếng: “Cmn, đợi đã!” Mặt mũi người áo đen kia tràn đầy mê mang, đứng lui qua một bên.

Lăng Thành cũng thở phào một hơi, hắn bị dọa đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Hà Thiên Hựu bước nhanh tới, nắm lấy cổ tay Lăng Thành, con mắt nhìn chằm chằm ngón cái tay trái của Lăng Thành, ngữ khí phức tạp lại có chút kinh ngạc nói: “Anh từ đâu mà có cái nhẫn ngọc này?”
Lúc này, Hà Thiên Hựu cực kỳ cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng! Bởi vì Hà Thiên Hựu rất quen thuộc với cái nhẫn ngọc trắng đen xen kẽ này! Nó chính là tín vật của phái Thiên Sơn! Phái Thiên Sơn mặc dù là một trong số sáu môn phái lớn, thuộc về danh môn chính phái, đối lập với Thông Thiên Giáo.

Nhưng mà, nhân viên cao tầng có cấp bậc từ đường chủ trở lên trong Thông Thiên Giáo đều biết, phái Thiên Sơn và Thông Thiên Giáo có quan hệ đồng minh.
Từ mấy năm trước, Thông Thiên Giáo Chủ cùng chưởng môn phái Thiên Sơn đã tự tiến hành bàn bạc nhiều lần, hai bên mới quen đã thân, thậm chí còn muốn kết bái thành anh em.

Chính bởi vì phái Thiên Sơn đã âm thầm trợ giúp Thông Thiên Giáo, cho nên mấy năm qua giữa sáu môn phái lớn vẫn luôn không có cách nào khiến mọi người đồng tâm hiệp lực đối phó Thông Thiên Giáo giống như trước đây.
Cho nên, quan hệ giữa phái Thiên Sơn và Thông Thiên Giáo có thể nói là sống chết có nhau.

Chế độ cấp bậc của phái Thiên Sơn cũng rất nghiêm ngặt, phía dưới chưởng môn có tứ vương, theo thứ tự là Đông Vương, Tây Vương, Nam Vương cùng Bắc Vương.

Mà chiếc nhẫn ngọc trắng đen xen kẽ trên tay Lăng Thành chính là tín vật của Đông Vương, cũng là đại biểu cho thân phận của Đông Vương!
Đông Vương trong phái Thiên Sơn có thể nói là dưới một người trên vạn người! Hà Thiên Hựu thân là một trong các đường chủ của Thông Thiên Giáo, chức vị này thực sự không cao lắm.

Dù sao cũng có tới gần một ngàn cái bang hội của Thông Thiên Giáo! Cho nên Hà Thiên Hựu chưa từng thấy Đông Vương, nhưng mà Hà Thiên Hựu cảm thấy sẽ không nhận nhầm tín vật của Đông Vương.

Giờ phút này, nghe thấy ngữ khí của Hà Thiên Hựu rõ ràng khác với vừa nãy, biểu lộ cũng có chút khó hiểu, mặc dù Lăng Thành không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng đoán được một chút manh mối.

“Cái nhẫn ngọc này vốn là của tôi.” Một giây sau, Lăng Thành tỏ ra rất bình tĩnh, nhàn nhạt mở miệng nói.
Nói xong những lời này, Lăng Thành âm thầm quan sát vẻ mặt của Hà Thiên Hựu.

Quả nhiên, thân thể của Hà Thiên Hựu khẽ run lên, ngay lập tức muốn khom lưng hành lễ, có điều bị Lăng Thành kịp thời dùng ánh mắt ngăn lại.

Mặc kệ Hà Thiên Hựu coi hắn là nhân vật lớn gì.

Đoán chừng có liên quan tới chiếc nhẫn này.

Không thể diễn trò tiếp nữa, ngộ nhỡ nói hớ cái gì thì toi! Dù sao mình là giả mạo, diễn lộ liễu quá ngược lại dễ dàng lộ ra chân tướng.
“Khiêm tốn một chút.

Đừng hành lễ.” Lăng Thành thấp giọng nói.

Lời của Lăng Thành làm cho Hà Thiên Hựu liên tục gật đầu.

Người trước mắt này chắc chắn chính là Đông Vương của phái Thiên Sơn, hắn không muốn bại lộ thân phận, nhất định là đang ngầm điều tra cái gì.

Hắn không thể phá hỏng việc lớn của Đông Vương.
Nghĩ như vậy, Hà Thiên Hựu nhanh chóng kêu hai người áo đen tới, đưa Lăng Thành ra sảnh lớn, đưa vào trong một cái thạch thất.

“Ơ, chuyện gì xảy ra vậy? Tôi đã ra giá 3 tỷ rồi, sao còn chưa thả tôi ra?” Lúc này, Hách Kiến không rõ ràng cho lắm, nhìn thấy Lăng Thành bị mang đi, ngón tay cũng không bị chặt xuống, bèn ngay lập tức ồn ào hỏi.
Hà Thiên Hựu không nói chuyện, lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái.


Cảm nhận được trong mắt Hà Thiên Hựu tràn đầy sát khí, Hách Kiến lạnh run người, ngay lập tức ngậm miệng lại… Lăng Thành vừa được đưa vào thạch thất, chỉ chốc lát sau, Hà Thiên Hựu bèn nhanh chóng đi tới.

“Thuộc hạ Hà Thiên Hựu, bái kiến Đông Vương các hạ.”
Vừa tiến đến, Hà Thiên Hựu bèn cung kính thi lễ một cái.

Hà Thiên Hựu mặt mũi tràn đầy lúng túng, cười nói: “Lần này thật đúng là lũ lụt xông tới miếu Long Vương, đều là hiểu lầm thôi, thuộc hạ vừa rồi suýt chút nữa đã mắc sai lầm lớn, đụng phải Đông Vương các hạ, còn xin Đông Vương các hạ chớ trách.”
Đông Vương các hạ? Đây là chức vị gì trong Thông Thiên Giáo sao? Còn lợi hại hơn cả đường chủ như Hà Thiên Hựu? Không đúng, cái nhẫn ngọc này là đồ của Dương Long, Dương Long không phải là người của phái Thiên Sơn sao? Tại sao Hà Thiên Hựu của Thông Thiên Giáo lại khách sáo với mình như vậy?
Lúc này Lăng Thành ngơ ngác, còn chưa biết phái Thiên Sơn và Thông Thiên Giáo có quan hệ với nhau.

Có điều Lăng Thành cũng không suy nghĩ nhiều, phất tay áo, tùy ý nói: “Thôi vậy, người không biết không có tội.” Vừa nói xong, Lăng Thành âm thầm để ý đến hoàn cảnh xung quanh.

Phát hiện bố trí của nơi này, tinh tế hơn rất nhiều so với các thạch thất khác, hẳn là chỗ nghỉ ngơi của bọn người Hà Thiên Hựu.
Đúng lúc này, bụng hắn đột nhiên kêu rột rột.

Lúc trước tại phòng khách của khách sạn Viên Ngọc Phương Đông hắn chưa ăn gì cả, chỉ uống hai chén trà.

Trong lúc nhất thời, Lăng Thành có chút lúng túng.

Hà Thiên Hựu là người thông minh, cười hắc hắc nói: “Đông Vương các hạ chờ một chút, thuộc hạ đi chuẩn bị chút đồ ăn và rượu.

Không say không ngừng! Ha ha ha, đúng rồi, Đông Vương các hạ, mấy người chúng ta sau khi uống rượu xong có thể cùng thưởng thức Lâm Tuyết một phen.

Người phụ nữ kia thật là quá mê người, ha ha ha!” “Được, được.” Lăng Thành hất tay áo, ra hiệu cho hắn nhanh đi chuẩn bị đồ ăn.

Sau khi Hà Thiên Hựu đi, Lăng Thành cảm thấy cơ hội đến rồi, nhanh chóng chạy ra ngoài định tìm cửa ra.

Những thủ vệ đứng bên ngoài nhìn thấy Lăng Thành đi ra cũng không có ngăn cản, từng người vô cùng cung kính.

Nhìn thấy tình huống này, Lăng Thành dần dần lớn gan.

Có điều vì để tránh cho bị hoài nghi, Lăng Thành không có trở về sảnh lớn lúc trước, mà là đi theo hành lang ngoằn ngoèo, vừa tìm vừa xem xét.

Nếu hắn tìm được lối ra, làm như thế nào để cứu Lâm Tuyết ra đây?
Đi trong chốc lát, Lăng Thành phát hiện hắn đi tới một cái khu vực cấm.

Khu vực cấm này là một cái thạch thất rất lớn, chỗ cửa ra vào không có thủ vệ canh gác, có điều trên cửa có treo một tấm bảng, bên trên viết mấy chữ: Nơi quan trọng của bang hội, không được đi vào nếu chưa được phép.

Lăng Thành không hề nghĩ ngợi, đi thẳng vào.
Trong thạch thất bày mấy cái giá gỗ nhỏ, phía trên để một chút đồ dùng hàng ngày, còn có một số bai lọ bình ống.

Còn có một ít thuốc thang, hầu hết đều là thuốc trị ngoại thương, có điều trong số những thuốc này, Lăng Thành phát hiện ra một cái bình thuốc.

Bên trên cái bình thuốc viết ba chữ Mông Hãn Dược.
Mông Hãn Dược? Ha ha! Lát nữa bỏ thuốc này vào trong rượu, để cả bọn kia ngất đi, như vậy không phải có thể cứu Lâm Tuyết hay sao? Lăng Thành đắc ý, đang muốn rời đi, kết quả ngay vào lúc này, hắn phát hiện dưới chân có một khối đá, màu sắc có chút khác với hoàn cảnh xung quanh, Lăng Thành ngồi xổm xuống lấy tay gõ, rõ ràng là có âm thanh vọng lại.
Nhấc khối đá lên, quả nhiên phát hiện có bí mật! Một miếng giấy da trâu bọc lấy một vật, được đặt ngay ngắn ở đó.

Lăng Thành mở ra xem, ngay lập tức ngây ngẩn cả người.

Phía dưới giấy gói đồ rõ ràng là một bản bí tịch! Phía trên lưu loát viết bốn chữ: Cửu Long Thăng Thiên! Cmn, sách gì vậy? Tên này nghe thật là oách.
Thời gian cấp bách, Lăng Thành không kịp nghĩ nhiều, sau khi cất kỹ bí tịch bèn nhanh chóng trở về sảnh lớn.

Cũng chính vào lúc này, Hà Thiên Hựu mang theo một cái hộp cơm trở về, bên trong chứa mấy món ăn ngon mắt, đồng thời còn lấy được một vò rượu.


Vò rượu có phong cách cổ xưa, giấy phủ màu đỏ phía trên đã phai màu, xem ra đây là rượu quý đã ủ rất nhiều năm.
“Đông Vương các hạ, thuộc hạ ở đây cũng không có chiêu đãi gì đặc biệt, chỉ lấy được mấy thứ đồ nhắm này, mong Đông Vương các hạ bỏ qua cho.” Bày đồ ăn lên xong, Hà Thiên Hựu cười nói.

Lăng Thành gật gật đầu, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Hà Thiên Hựu không tiện làm phiền, thức thời lui ra ngoài.
Mấy phút sau, Lăng Thành ăn cũng tạm no xong bèn mở vò rượu được đóng kín ra, trước tiên rót cho mình một ly, sau đó bỏ Mông Hãn Dược vào, lắc đều.

Làm xong những thứ này, Lăng Thành gọi Hà Thiên Hựu đi vào.

“Phân vò rượu ngon này cho các huynh đệ cùng thưởng thức, cứ nói là tôi mời.” Lăng Thành nhàn nhạt mở miệng nói.
Hà Thiên Hựu sửng sốt một chút, khổ sở nói: “Đông Vương các hạ, ngài cũng biết Thông Thiên giáo chúng tôi có quy củ, bên trong bang hội không được phép uống rượu.” Lăng Thành âm thầm nhíu mày, sau đó tỏ ra không cho là đúng, nói: “Hôm nay phá lệ một lần, hiếm khi bản vương tới bang hội của mấy người một lần, sao nào? Chút thể diện này cũng không cho tôi hay sao?”
Hà Thiên Hựu nhanh chóng lắc đầu nói: “Không không, Đông Vương các hạ hiểu nhầm rồi, thuộc hạ nào dám?” Nói xong bèn nhanh chóng ôm vò rượu đi ra.

Đệ tử phụ trách trông coi Lâm Tuyết cùng Hách Kiến cũng lưu luyến không rời rời đi.

Trông coi Lâm Tuyết nửa tiếng, bọn hắn đã cầm điện thoại chụp được mấy trăm tấm ảnh.

Đối với đàn ông mà nói, người phụ nữ như vậy chính là báu vật trời cho.

Bọn hắn đã chụp mấy trăm tấm, mỗi một góc độ đều chụp một tấm.

Mặt mũi Lâm Tuyết tràn đầy chán ghét.

Đây không phải lần đầu cô bị người khác không chút kiêng dè chụp ảnh.

Bây giờ tất cả mọi người đều đi uống rượu, Lâm Tuyết nhịn không được nhẹ giọng hỏi: “Lăng Thành, chuyện gì xảy ra vậy, sao bọn họ lại tôn kính với anh như vậy?”


Bình luận

Truyện đang đọc