TUYỆT ĐẠI CON RỂ


Mà lúc này trong mật thất, Lăng Thiệu Huy sững sờ.

Cả gia tộc đều tu luyện? Nói nghe thì dễ lắm.
“Thế nhưng muốn trở thành người tu luyện cần Trúc Linh Đan hoặc Trúc Linh Thảo để thay đổi thể chất, sau đó mới có thể trở thành người tu luyện.

Trúc Linh Đan và Trúc Linh Thảo hiếm có khó tìm, coi như nhà chúng ta có tiền mà không tìm được nguồn cung thì cũng không mua được.”
Trúc Linh Thảo chính là linh thảo trước đây Lăng Thành đã ăn, cũng chính là tạ lễ mà trước đây hai chị em Dương Long Dương Tĩnh tặng cho Lăng Thành.

Lăng Thành ăn Trúc Linh Thảo mới có thể trở thành người tu luyện.

Mà Trúc Linh Đan là đan dược được luyện ra từ Trúc Linh Thảo, luyện chế thành đan dược thì hiệu quả sẽ càng cao.
Lăng lão gia tử phất tay, ra hiệu cho Lăng Thiệu Huy không cần lo lắng: “Cái này con không cần quan tâm, dựa theo lời ta nói đi làm là được rồi, chọn lấy mấy người thông minh cơ trí, thiên phú cao trong gia tộc rồi lập thành một phần danh sách cho ta.”
Tạm ngừng một chút, Lăng lão gia tử tiếp tục nói: “Bất Nhị Đạo Sĩ của Phái Võ Đang là bạn tri kỉ của ta, chỉ cần ta mở miệng, hắn sẽ giúp ta lấy được Trúc Linh Đan.” “Dịch Cân Kinh” mà lão gia tử tìm hiểu mấy năm nay chính là do Bất Nhị Đạo Sĩ tặng, người này ở Phái Võ Đang có địa vị rất cao.

Trúc Linh Đan đối với hắn mà nói cũng không tính là việc khó gì.
Lăng Thiệu Huy cực kỳ vui mừng, nhanh chóng gật đầu: “Con biết rồi ba, con lập tức đi chuẩn bị.” Đúng lúc này, một hồi tiếng bước chân truyền đến, theo sau đó là Trần Vân nhấc giày cao gót đi đến.
“Ông nội, số người bị thương đã được kiểm kê xong rồi.” Mặt Trần Vân vẫn sưng đỏ như cũ, trên mặt mang theo phẫn nộ, mở miệng nói: “Có bảy người đang ở bệnh viện cấp cứu, sống chết không rõ, còn có mười mấy người bị thương nặng.”
Nói xong những lời này, Trần Vân cắn răng, thêm mắm dặm muối nói: “Ông nội, Lăng Gia chúng ta đã bao giờ phải chịu uất ức như vậy đâu chứ? Cơn tức này không thể nhịn được.”
Ba! Nghe được lời Trần Vân nói, Lăng lão gia tử giận không chỗ phát tiết, bỗng nhiên vỗ xuống bàn, trong mắt lửa giận ngùn ngụt: “Chuyện này chưa xong đâu.

Lăng Thành, còn có Tôn Gia, món nợ này ta sẽ không quên!”
....
Tại Bệnh Viện Đệ Nhất thành phố Đại Phong.

Giai Kỳ nhấc giày cao gót, mang theo một cái giỏ trái cây, vội vàng tiến vào sảnh chính bệnh viện.


Tịnh Lâm vô cùng không tình nguyện đi theo sau lưng cô.

Hai mẹ con vừa xuất hiện bèn hấp dẫn ánh mắt của không ít đàn ông trong sảnh chính.
Tịnh Lâm hơn 40 tuổi nhưng lại chăm sóc vẻ ngoài rất tốt, dáng người vẫn rất nóng bỏng.

Giai Kỳ thì lại dịu dàng hấp dẫn, chiếc váy ngắn càng làm lộ ra dáng người uyển chuyển.

Ực.

Không ít đàn ông nhìn mà trợn tròn mắt, âm thầm nuốt nước miếng.

Ai cưới được cô gái như vậy thì quả là có phước.
Giai Kỳ không để ý đến những ánh mắt xung quanh, lúc này trong lòng cô rất phức tạp.

Hôm qua vốn đang ở nhà Tôn Đại Thánh, nhưng mà sau khi Lăng Thành nhận một cuộc điện thoại thì bèn cùng Tôn Đại Thánh vội vã đi mất.

Cô cũng không biết chuyện xảy ra ở Lăng Gia hôm qua.

Đến sáng nay cô mới biết được, ba của Lăng Thành nhập viện, nghe nói tình hình rất nghiêm trọng, cho nên bèn tới thăm.
Nói ra thì, hai người kết hôn đã 3 năm nhưng Giai Kỳ chưa từng gặp ba mẹ Lăng Thành.

Gần đây cũng không biết làm sao mà cô có cảm thấy khi ở bên cạnh Lăng Thành thì sẽ có cảm giác cực kỳ an toàn.

Cho nên hôm nay Giai Kỳ muốn làm trọn nghĩa vụ của con dâu.

“Kỳ Nhi à, ba mẹ Lăng Thành có gì đáng thăm nom đâu, người còn chưa chết mà.” Thời điểm xuyên qua sảnh chính, Tịnh Lâm phát bực nói: “Mình con tới là được rồi mà, còn nhất định phải kéo mẹ theo làm gì? Vừa rồi mẹ đã hẹn với bạn cùng đi làm đẹp rồi.” Ba mẹ Lăng Thành đều là đồ nhà quê ở nông thôn, chủ động tới bệnh viện thăm bọn họ thì mất mặt quá.
Giai Kỳ thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ nói nhỏ một chút.

Gần đây Lăng Thành rất tiến bộ, biểu hiện cũng rất tốt, mẹ đừng có thành kiến với hắn như thế.” Nói đến đây, Giai Kỳ cắn chặt môi: “Hơn nữa, hai chúng con kết hôn hơn ba năm, phụ huynh hai bên cũng chưa từng gặp mặt, bây giờ biết ba hắn nằm viện, chúng ta đến thăm một chút cũng là chuyện nên làm.”
Những lời này khiến cho Tịnh Lâm không phản bác được, có điều vẫn còn có chút không kiên nhẫn: “Được rồi được rồi, mẹ nghe lời con, lát nữa mẹ nói mấy câu rồi đi, con cũng không phải không biết, thứ mẹ không thích nhất chính là tới bệnh viện, khắp nơi đều là vi khuẩn...”
Đến cửa phòng bệnh bèn nghe được bên trong truyền đến một hồi tiếng cười.

Giai Kỳ và Tịnh Lâm liếc nhau một cái, đều dừng lại.

“Sao bên trong còn có giọng của một cô gái trẻ vậy?” Tịnh Lâm nghi hoặc nói: “Không phải con đã nói là chỉ có Lăng Thành với mẹ hắn trông nom ở phòng bệnh hay sao?”
Đôi mày thanh tú của Giai Kỳ nhẹ nhíu lại, không nói gì.

Vừa rồi cô cũng nghe thấy bên trong có giọng nói của một cô gái trẻ, hơn nữa giọng nói đó còn rất êm tai.

Tại sao lại có cô gái khác ở đây? Chẳng lẽ là Lăng Thành hắn...
Trong lòng suy nghĩ vạy, trong lòng Giai Kỳ nhất thời có chút không vui.

Xuyên thấu qua cửa sổ phòng bệnh có thể thấy rõ Lăng Thiên Hằng toàn thân đang quấn đầy băng vải, bên trên băng vải thấm vài vết máu.

Trên cánh tay cũng quấn băng, bên cạnh còn để mấy bình truyền dịch, trông rất thê thảm.
Có điều còn may, cứu được người về rồi.

Lúc đó Lăng Thiên Hằng cho là mình chết chắc rồi.

Dưới sự tra tấn của loại cực hình này, cho dù là thanh niên thân thể khoẻ mạnh cũng chưa chắc có thể sống sót.

Bên cạnh giường bệnh, Tô Nguyệt ngồi ở chỗ đó đang cười khanh khách.

Thời điểm vừa được đưa tới bệnh viện, toàn thân Lăng Thiên Hằng toàn là máu, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, cũng may con trai với viện trưởng Tiết có quan hệ không tệ.

Lần này thật sự là phải cảm ơn Tiết Lệ, nếu không phải là cô kịp thời cứu chữa, chỉ sợ ba đã dữ nhiều lành ít.
Hôm nay Tiết Lệ không mặc áo khoác trắng, cô đã tan làm rồi, đã đổi qua mặc một chiếc váy liền thân.

Cô đang ngồi ở trong phòng bệnh kể chuyện cười cho Lăng Thiên Hằng nghe.

Thực ra Tiết Lệ là một người vô cùng nghiêm túc, nhất là sau khi lên làm viện trưởng thì mặt mũi lại càng nghiêm túc.

Nhưng cô cũng không biết vì sao, ban đầu chỉ muốn trò chuyện để dỗ cho hai ông bà vui vẻ, thế mà bây giờ lại ngồi kể chuyện cười cho hai ông ba nghe rồi.
“Chú Lăng, hồi con học cấp 3, tiết toán đầu tiên của con ấy, thầy giáo là một bác trung niên có tuổi rồi, tự giới thiệu nói: thầy tên là Ngô Thụ Sơn.” Tiết Lệ cười híp mắt nói: “Cũng không biết lúc đó con nghĩ thế nào mà lại tiếp một câu: Tây Bắc vọng Trường An, đáng thương muôn ngàn núi*.

Lúc đó sắc mặt thầy giáo toán xám ngoét, phạt con đứng cả một ngày.”
“Ha ha ha ha!” Bốn người trong phòng bệnh cười phá lên.

Tâm trạng của Lăng Thiên Hằng đã tốt hơn nhiều, mấy ngày nay tiếp xúc khiến ông càng yêu thích Tiết Lệ.

Cô gái này tuổi còn trẻ mà đã đảm nhiệm chức vụ viện trưởng, hơn nữa y thuật cao siêu, chủ yếu nhất là tính tình tốt, mỗi ngày đều dỗ cho hai ông bà vui vẻ.
“Kẹt kẹt!” Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Giai Kỳ và Tịnh Lâm nhấc giày cao gót đi vào.

Đứng ở ngoài cửa nghe một hồi, Giai Kỳ thật sự là nhịn không được.

Nhất là bầu không khí vui vẻ hòa thuận trong phòng bệnh làm cho trong lòng cô khó chịu không nói ra được.
“Cô gái này là ai?” Giai Kỳ nhìn Tiết Lệ, thấp giọng hỏi.


Chỉ một thoáng, bốn người trong phòng cũng hơi sửng sốt một chút.

“Kỳ Nhi, em đến rồi.” Lăng Thành là người phản ứng lại đầu tiên, nhanh chóng đứng dậy nghênh đón, nhận lấy giỏ trái cây trong tay cô.

Ngay sau đó quay về phía ba mẹ giới thiệu: “Ba, mẹ, đây chính là con dâu của ba mẹ, Giai Kỳ.

Bên cạnh là mẹ vợ Tịnh Lâm của con.”
Mặc dù nhìn thấy sắc mặt của hai mẹ con Giai Kỳ không đúng lắm, nhưng mà hai mẹ con cô có thể tới đây, trong lòng Lăng Thành đã rất vui rồi.

Giai Kỳ lạnh mặt, quay về phía hai vợ chồng Lăng Thiên Hằng, khẽ gọi một tiếng: “Ba, mẹ.”
Âm thanh vừa dứt, ánh mắt của cô bèn rơi vào trên người Tiết Lệ, thái độ tràn đầy nghi vấn.

“Kỳ Nhi, vị này là viện trưởng bệnh viện, viện trưởng Tiết.” Lăng Thành cười cười, giới thiệu nói.

“Viện trưởng Tiết?” Đúng lúc này, Tịnh Lâm lập tức đi tới, nhịn không được hỏi: “Lăng Thành, sao tôi lại không biết cậu còn quen biết với viện trưởng Tiết vậy? Hai người có quan hệ thế nào vậy? Nhìn qua thì thân mật ghê đó.”
“Dì à, dì đừng hiểu lầm, tôi và anh Thành chỉ là bạn bè thôi.” Tiết Lệ nhanh chóng mở miệng nói.

Lúc này đồ đần cũng có thể nhìn ra hai mẹ con cô đang hiểu lầm.

“Chậc chậc, còn kêu anh Thành luôn kìa.” Tịnh Lâm quệt miệng, chậc chậc nói: “Thế này mà còn nói là không có quan hệ gì? Nghe cô xưng hô thế này, tôi lại thấy buồn nôn.”
Nói xong những lời này, Tịnh Lâm giống như chế nhạo mà nhìn Lăng Thành: “Lăng Thành à, cậu khá quá nhỉ, ở sau lưng Kỳ Nhi ra ngoài tìm mấy cô gái khác, cậu có còn thể diện không vậy? Cậu có xứng với Kỳ Nhi không?”
Tiết Lệ đỏ bừng cả mặt, thân thể mềm mại hơi run rẩy, trong lòng có chút tức giận.

Mẹ vợ của anh Thành sao lại nói chuyện khó nghe như vậy? Lăng Thiên Hằng ở một bên miễn cưỡng cười một tiếng, dàn xếp nói: “Bà thông gia, bà bớt giận, chuyện không phải như bà nghĩ đâu, viện trưởng Tiết chỉ là bạn của con trai tôi thôi, tôi đây chẳng phải là đang bị thương hay sao, viện trưởng Tiết giúp đỡ chúng tôi không ít, cô ấy là một cô gái tốt.”
“Ôi chà? Ông cũng ra mặt giúp cô ta nói chuyện à.” Tịnh Lâm cười lạnh: “Xem ra con bé đê tiện này rất có duyên với nhà mấy người nhỉ, nếu ông đã thích cô ta như thế thì cứ để con của ông sống với cô ta đi, vừa khéo tôi có thể cho Kỳ Nhi nhà chúng tôi tìm một ông chồng vừa lòng đẹp ý.”
Dù sao thì bà ta cũng không hài lòng về Lăng Thành, hôm nay dứt khoát hai mặt một lời nói cho rõ luôn.
“Bà....” Lăng Thiên Hằng vô cùng tức giận, nhưng lại không biết phản bác như thế nào, tức giận đến mức bờ môi phát tím.
*Một câu thơ trích trong bài thơ “Bồ Tát man” của Trung Quốc, trong đó “muôn ngàn” và “Ngô Thụ” đồng âm, ở đây Tiết Lệ chơi chữ tên của thầy giáo và lời bài thơ.


Bình luận

Truyện đang đọc