TUYỆT PHẨM THIÊN Y

Giang Nguyên cũng không rõ lắm mọi chuyện. Bây giờ hắn đang khám bệnh, kê đơn, biểu hiện là một thầy thuốc hòa ái dễ gần.

- Cám ơn bác sĩ Giang.

Người bệnh cầm đơn thuốc Giang Nguyên kê, mỉm cười với hắn rồi rời đi.

- Bệnh nhân kế tiếp.

Giang Nguyên vẫy tay với người bệnh đang xếp hàng.

Lúc này, Hồ lão đang cầm phương thuốc do Trương Nhạc kê, ký tên xong liền đưa trở về, nhàn nhã nhìn hai đệ tử, trong lòng tràn đầy vui sướng.

Đột nhiên điện thoại di động vang lên, phá tan sự sung sướng trong lòng ông.

Hồ lão cầm điện thoại ra nhìn, có chút cau mày, thấp. giọng nói:

- Chủ nhiệm Tôn gọi cho mình làm gì nhỉ?

Mặc dù nghỉ hoặc, nhưng Hồ lão vẫn nghe máy, cười nói:

- Chủ nhiệm Tôn, xin chào.

- Ồ, Giang Nguyên? 

- Chuyện này tôi cần hỏi ý kiến của nó đã.

Giang Nguyên nghe Hồ lão nhắc đến tên mình, có chút ngạc nhiên, sau đó nghỉ hoặc nhìn Hồ lão.

- Giang Nguyên, Chủ nhiệm Tôn của bệnh viện số 1 gọi điện thoại đến, nói muốn mời con sang đó giúp giải phẫu.

Trong lòng Hồ lão cũng cảm thấy nghỉ hoặc, ánh mắt nhìn Giang Nguyên cũng tràn đầy khiếp sợ và hiếu kỳ. Không phải là ông không biết đệ tử mình có năng lực, nhưng để cho Chủ nhiệm Tôn của bệnh viện số 1 gọi điện xin hỗ trợ giải phẫu thì có chút làm cho ông không thể tin nổi.

Vốn ông nghĩ rằng, phương diện ngoại khoa của đệ tử ông cũng có chút thực lực nhưng chung quy không thể có kinh nghiệm bằng một Chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện số 1 được. Nhưng Chủ nhiệm Tôn lại gọi điện thoại đến, nói muốn mời Giang Nguyên hỗ trợ, trong lòng không khỏi kinh nghi. Tiểu đồ đệ của ông đã lợi hại đến tình trạng này rồi sao?

Cho nên, ông nhìn Giang Nguyên, hỏi xem hắn có suy nghĩ gì không.

- Mời con hỗ trợ phẫu thuật?

Giang Nguyên cau mày. Chuyện như vậy, thật ra hắn cảm thấy không có gì quái lạ. Dù sao hắn cũng có chút kỹ thuật, không phải bệnh số 1 có thể so sánh. Gặp phải một số người bệnh đặc biệt, chuyện này cũng không có gì kỳ.

Giang Nguyên quay sang nhìn người bệnh đang sắp. hàng, cười khổ nói:

- Sư phụ, bên này nhiều người bệnh như vậy, nếu con đi, thế thì...

Nghe Giang Nguyên nói chuyện thoải mái như vậy, chỉ là lo người bệnh bên này quá nhiều, trong lòng Hồ lão cũng chấn động. Trình độ ngoại khoa của đệ tử ông đã mạnh đến tình trạng nào rồi?

Nhưng Chủ nhiệm Tôn bên kia đang chờ, Hồ lão cũng không tiện trì hoãn quá nhiều. Nếu Chủ nhiệm Tôn đã mời, Giang Nguyên lại không có ý kiến, Hồ lão liền nói:

- Chủ nhiệm Tôn, Giang Nguyên nói có thể. - Ừm, anh hãy cho xe đến đón nó.

Nói đến đây, Hồ lão cúp điện thoại, quay sang nói với Giang Nguyên:

- Giang Nguyên, bệnh nhân của con giao lại cho ta. Mau đi chuẩn bị một chút. Lát nữa xe của bệnh viện số 1 sẽ đến đón con.

- Vâng, nhưng sư phụ, nơi này vẫn còn rất nhiều người bệnh, hai người có đảm đương nổi không?

Giang Nguyên vẫn chần chừ. 

Hồ lão cười nói:

- Không sao, cứu người quan trọng hơn. Con hãy đi chuẩn bị đi.

- Được rồi.

Giang Nguyên vội vàng cởi áo khoác trắng, sau đó bước ra ngoài phòng trị liệu bên ngoài, câm túi ngân châm bỏ vào trong túi. Xem chừng lân này sẽ cân đến món đồ chơi này.

'Trong phòng khám bệnh, bệnh nhân cũng lên tiếng nghị luận với nhau:

- Bác sĩ của bệnh viện số 1 mời bác sĩ Giang đến hỗ trợ phẫu thuật. Bác sĩ Giang còn lợi hại hơn đám giáo sư của bệnh viện số 1 luôn nhỉ?

- Đúng vậy, anh không biết sao? Lần trước có người bị lệch miệng, bệnh viện số 1 bảo phải nhập viện một tuần mới khỏi. Kết quả chạy đến đây gặp bác sĩ Giang, chỉ cần châm cho vài ngân châm là khỏi ngay.

Bình luận

Truyện đang đọc