TUYỆT PHẨM THIÊN Y

Thấy người đối diện đang nhìn mình, trên khuôn mặt tuấn tú kia dường như rất bực bội lộ ra nụ cười như có như không, mặt Từ Thanh Linh càng đỏ hơn. Nhưng cô lại không chú ý thấy xung quanh có ít nhất mười cặp mắt cũng đang nhìn cô...

Trương Du Chính khó hiểu nhìn Từ Thanh Linh bên cạnh, không hiểu rốt cuộc cô ấy nghĩ đến chuyện gì buồn cười mà lại bật cười trong giờ học như vậy.

Nhìn thấy hai má ửng hồng của Từ Thanh Linh, Giang Nguyên ho khan một tiếng, hấp dẫn ánh mắt của các sinh viên về phía mình, sau đó hơi mỉm cười nói tiếp:

- Nước bọt có bốn tác dụng... thứ nhất là tác dụng tưới nhuần và thấm ướt...

Tiếng chuông hết giờ nhanh chóng vang lên, Giang Nguyên bưng ly trà chậm rãi đi xuống bục giảng, sau đó bước ra khỏi phòng học.

Nhưng, vẫn có một sinh viên nhanh chóng theo sau, dịu dàng nói:

- Thầy Giang.

Nghe thấy tiếng “thầy Giang” này, trong lòng Giang Nguyên giật mình, giờ hắn sợ nhất là sau khi hết giờ các nữ sinh còn gọi thầy Giang. Câu hỏi của hai nữ sinh năm hai hôm qua đã khiến hẳn bực bội nửa ngày rồi.

Nhưng hẳn vẫn mỉm cười dừng chân.

- Thầy Giang... em muốn thỉnh giáo thầy một vấn đề...

Nữ sinh này hơi thấp bé, nhưng khuôn mặt vẫn có thể coi là xinh xän, khuôn mặt tươi cười.

- Ờ... vấn đề gì?

Tim Giang Nguyên treo lơ lửng, thâm nghĩ: “Cô bé này trông xương cốt mảnh mai... Ờ... không đúng, da trắng như tuyết, hai má hồng hào, theo lý sẽ không hỏi những vấn đề lung tung mới đúng”

- Thầy Giang... theo mối quan hệ giữa máu và nước bọt mà em biết, có... đoạt huyết giả vô hãn... em muốn hỏi nghĩa là gì ạ?

Nữ sinh khuôn mặt đầy ngưỡng mộ hỏi. ~- Đoạt huyết giả vô hãn?

Giang Nguyên khế thở phào nhẹ nhỏm, nhưng rồi lại hơi nhíu mày. Hắn không ngờ nữ sinh này lại hỏi hẳn vấn đề này, vấn đề này chẳng phải là vấn đề y học lâm sàng mà họ buộc phải nằm chắc rồi sao, nhưng hẳn vẫn cười đáp:

- Câu này xuất phát từ “Linh Xu: Doanh vệ sinh hội.

~ Nghĩa là đoạt, là bị mất. Máu và mồ hôi có cùng một nguồn, cùng thuộc âm tân, nếu máu âm đã bị tổn hao, không thể để ra mồ hôi; đã ra mồ hôi, thì không thể để mất máu. Vừa toát mồ hôi lại mất máu, mất máu lại toát mồ hôi, máu. và mồ hôi đều tổn thương, âm tân suy kiệt, bệnh sẽ càng thêm trầm trọng. Đây chính là phương pháp điều trị sai lầm, là đại ky trong trị liệu...

Nói tới đây, Giang Nguyên mỉm cười nói: - Thế nào, hiểu chưa? ~ Cảm ơn thầy Giang... em hiểu rồi ạ...

Mặt nữ sinh ửng đỏ, nụ cười trên mặt dường như càng thêm ngọt ngào, nói:

- Thầy Giang... em rất có hứng thú với Trung y, nhưng có nhiều chỗ không tự hiểu được, không biết thây có thể cho em xin cách liên lạc với thầy không?

- Hả...

Giang Nguyên sửng sốt, thật sự không ngờ. gan của nữ sinh bây giờ lớn vậy, trực tiếp hỏi số điện thoại của thầy, lập tức cười khổ läc đầu nói:

- Bạn học à, ngại quá, tôi không có di động...

~ Không có di động?

Nữ sinh biến sắc, nhìn bộ dạng hơi bất lực của Giang Nguyên, hai mắt lập tức lưng tròng.

Nhìn đôi mắt lưng tròng này, Giang Nguyên lập tức nhận ra ý tứ trong mắt cô... Anh không muốn cho số cũng đừng dùng cái cớ đả kích người khác như vậy chứ...

Giang Nguyên cười khổ, xòe hai tay, nói:

- Em xem... túi nào của tôi để di động không? Tôi không có thật mà...

Bình luận

Truyện đang đọc