TUYỆT PHẨM THIÊN Y

Xác nhận xương lệch đã vào đúng vị trí, Giang Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác xương bị lệch quả thật không dễ chịu chút nào. Hơn nữa còn tự mình chữa cho mình, đau đớn còn hơn gấp đôi. Cũng may là thành công, không cần phải chịu đau đớn lần nữa.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Giang Nguyên bước ra, thấy là Lý Tiểu Vũ đang cầm hai bữa sáng bên ngoài.

Nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Lý Tiểu Vũ, rõ ràng đây là lần đầu tiên cô vào nhà trọ. Nhìn thấy Giang Nguyên, gương mặt của Lý Tiểu Vũ lại còn đỏ hơn, cúi đầu bước vào, cẩn thận đặt hai chén đậu tương cùng với túi bánh bao lên bàn. Sau đó đưa một chén đậu tương và một cái bánh bao lớn đến trước mặt Giang Nguyên. Khi nhìn thấy cánh tay trái bị bầm tím, cô liền lo lắng hỏi:

- Có cần đi bệnh viện hay không?

Giang Nguyên mỉm cười hỏi, 

- Có mang đũa đến không?

- Ở đây.

Lý Tiểu Vũ lấy trong túi ra sáu đôi đũa đưa cho. Giang Nguyên, trong lòng có chút nghi hoặc.

Giang Nguyên cố định mấy chiếc đũa ngay chỗ bầm tím trên cánh tay, sau đó nói với Lý Tiểu Vũ:

- Giúp tôi mấy cái còn lại.

- Vâng.

Lý Tiểu Vũ vội vàng giúp Giang Nguyên cố định sáu đôi đũa trên cánh tay, khi làm rất nhẹ nhàng, sợ làm Giang Nguyên đau.

Nhìn biểu hiện của Lý Tiểu Vũ, Giang Nguyên mỉm cười, cũng không nói gì, cầm lấy khăn lông đã chuẩn bị tốt, quấn quanh mấy đôi đũa, sau đó dụng lực kéo căng ra. Chỉ là khi dùng sức, Giang Nguyên không nhịn được khẽ hừ một tiếng.

- Nguyên ca ca, anh không sao chứ?

Nghe tiếng rên của Giang Nguyên, Lý Tiểu Vũ vô cùng khẩn trương.

- Không sao.

Giang Nguyên lắc đầu, sau đó nhìn sáu đôi đũa đã được siết chặt, cười nói: 

- Được rồi, không sao đâu. Chúng ta ăn sáng đi. Ăn xong em còn đi học nữa.

- Chắc chắn không có việc gì chứ?

Lý Tiểu Vũ nhìn cánh tay đã được khăn lông cố định, hoài nghi hỏi. Mặc dù cô không biết nhiều lắm, nhưng chỉ có gãy tay mới làm như thế này.

Giang Nguyên gật đầu, nói:

- Không sao đâu. Chỉ là bị trật khớp thôi. Tôi nghỉ ngơi một chút sẽ không có việc gì.

Nghe Giang Nguyên nói như vậy, Lý Tiểu Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy cái bánh bao đưa cho Giang Nguyên:

- Nguyên ca ca, anh ăn bánh bao đi. - Được, em cũng ăn đi.

Nhìn Giang Nguyên căn từng miếng bánh bao, tỉnh thần sảng khoái, hoàn toàn không có biểu hiện đau đớn của việc bị thương nghiêm trọng cả, Lý Tiểu Vũ cũng cảm thấy yên tâm hơn, cầm lấy một cái bánh bao cắn từng miếng nhỏ, vừa ăn vừa thỉnh thoảng nhìn Giang Nguyên phía đối diện. Cô rất thích cảm giác này, len lén giấu nó thật sâu trong lòng.

Tiễn Lý Tiểu Vũ ra về, dặn dò cô không được tiết lộ chuyện hắn bị thương ra ngoài, Giang Nguyên liền tắt điện thoại di động, nằm lên trên giường. Nhìn cánh tay đã được sáu đôi đũa cố định, hai mắt nhắm lại, yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc