TUYỆT PHẨM THIÊN Y

- Bác sĩ Giang, mời dùng trà.

Một người phụ nữ đưa lên mấy ly trà, Kim sư phụ liền cười ha hả:

- Bác sĩ Giang đừng chê nhà chúng tôi nông thôn dân dã nhé.

Giang Nguyên nâng ly trà lên ngửi một chút, rồi lại nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy một mùi thơm ngát như thấm vào tâm can, lập tức cười nói:

- Kim sư phụ khiêm tốn quá rồi. Loại trà này cũng chỉ có vùng đất tràn đầy linh khí mới có được. Bên ngoài phải bán hơn một ngàn đồng một cân, nhưng sợ cũng không ngon bằng lá trà do chính Kim sư phụ pha chế.

- Haha.

Nghe được Giang Nguyên tán dương, gương mặt Kim sư phụ không khỏi hiện lên vài phần tự đắc. Lá trà này quả thật trong lúc ông đi hái thuốc, hái được trong một u cốc. Ông đã đem bụi cây trà già đó về trồng, hàng năm cẩn thận hái rồi tỉ mỉ sao chế, cũng chỉ làm ra được có một hai cân. Nếu không phải khách quý đến nhà cũng không dễ dàng lấy ra.

Vốn thị trấn nhỏ này rất ít khi có khách đến. Cho nên, mấy năm qua, loại trà này ngoại trừ ông uống thì chỉ có hai người trước mắt mà thôi.

Hai người này đều là từ thủ đô Bắc Kinh đến đây. Hơn nữa vị Cố tiên sinh ra tay lại rất hào phóng. Tuy nói chỉ đến tìm một loại thuốc, quả thật có chút làm khó, nhưng ông vẫn phải tỏ ra là người hiếu khách.

Còn vị bác sĩ Giang mới đến, nhãn lực của ông đã luyện được mấy chục năm, nhưng lại có chút nhìn không thấu. Con Đại Hắc của ông linh tính rất mạnh, thường được mang vào trong núi săn thú hái thuốc. Có nó ở nhà, ban đêm không cần đóng cửa. Khi nhà có khách đến, nó chưa bao giờ tỏ ra hung ác như thế, rất được mọi người ưa thích.

Nhưng hôm nay, không biết vì sao nó lại sợ hãi và đề phòng bác sĩ Giang như vậy. Nên biết rằng, Đại Hắc. thường xuyên đi săn thú, cho dù gặp phải dã thú lớn, khí thế của nó cũng chưa bao giờ giảm đi nửa phần, lại càng không sợ hãi như thế.

Nhưng khi ông nhìn thấy bác sĩ Giang, phát hiện vị bác sĩ này, ngoại trừ khí độ phi phàm, mặc dù tuổi còn rất trẻ, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy rất thân thiết.

Mặc dù trong lòng có chút nghỉ ngờ nhưng nếu đã đi cùng với Cố tiên sinh, Kim sư phụ tất nhiên là phải khách sáo.

Giang Nguyên vẫn cảm nhận được sự nghỉ ngờ của Kim sư phụ, chỉ cười thầm trong lòng, đồng thời bội phục con Đại Hắc của nhà Kim sư phụ. Mấy năm qua hắn giết người không ít. Nhưng sau khi trở về, hắn đã tận lực thu liễm. Không ai có thể nhìn ra được sát khí trên người của hắn. 

Chỉ có loại khuyển thông linh bậc cao mới có thể cảm nhận được khí tức máu tanh trên người của hắn, vì thế mới biểu hiện như vậy.

Sau khi thấy Đại Häc biểu hiện như thế, hắn đã thu liễm khí tức của mình, đồng thời đem khí tức chuyển sang thân cận. Thay đổi cảm giác và khí tức cùng một lúc như thế, đối với Giang Nguyên mà nói, nhờ có lực tỉnh thần cường đại, tất nhiên là không thành vấn đề.

Kim sư phụ không có khứu giác và lực cảm nhận khí tức mạnh như Đại Hắc. Khi Giang Nguyên tận lực thay. đổi khí tức bản thân, bây giờ ông có thể cảm nhận được cũng chỉ là cảm giác thân thiết mà thôi.

- Bác sĩ Giang cũng vì Mộc Long Căn mà đến?

Uống một ngụm trà, Kim sư phụ cười nói.

Giang Nguyên nhẹ gật đầu:

- Vâng, lần này nhờ Kim sư phụ hỗ trợ nhiều hơn.

- Haha, nào dám, nào dám. Tôi có thể giúp được hay không lại là hai chuyện khác nhau. Bác sĩ Giang khách sáo quá rồi.

Nghe Giang Nguyên nói, Kim sư phụ vội vàng đáp lại. Tuy nói vị Cổ tiên sinh kia ra tay cực kỳ hào phóng, thậm chí còn nói chỉ cần giúp ông ta tìm được loại thuốc đó, thù lao một trăm vạn là không thành vấn đề.

Nghe được thù lao trăm vạn, tim Kim sư phụ đập  thình thịch, nhưng việc này ông không dám bảo đảm. Trước kia quả thật ông đã từng theo sư phụ lên núi hái thuốc, đã từng nhìn thấy loại thuốc này, nhưng đó là chuyện của ba bốn chục năm trước. Miễn cưỡng có thể nhớ được hình dáng của nó, nhưng trong mấy chục năm hái thuốc sau này, ông dường như chưa hề thấy qua. Cho nên, bây giờ muốn tìm loại thuốc đó, chỉ sợ xác suất không lớn.

Vốn ông đã từng nói như vậy với vị Cố tiên sinh, nhưng Cố tiên sinh vẫn rất cố chấp, giống như loại thuốc này dùng để cứu mạng, không muốn buông tha cho. Thậm chí còn ra giá cao mời cả con của ông và một số người khác vào núi tìm kiếm loại thuốc này.

Bởi vì đối phương ra giá cao, hơn nữa cũng đang thời điểm nông nhàn, Kim sư phụ mới miễn cưỡng đồng ý, phái con cháu của mình lên núi, đồng thời liên lạc với một số đồng hương cùng lên núi tìm kiếm. Nhưng bề ngoài của Mộc Long Căn quá mức bình thường, mùa đông dây và lá thường khô lại. Cho dù có miêu tả hình dáng chỉ tiết cho bọn họ biết cũng chỉ có thể dựa vào vận may mà tìm thôi.

Cho nên, đối với việc tìm được loại thuốc này, ông một chút tin tưởng cũng không có. Thấy vị Cố tiên sinh khách sáo và kính trọng bác sĩ Giang như vậy, đành phải nói qua loa cho qua chuyện. Nếu đã cầm tiền của người ta, lại không hoàn thành chuyện cho người ta, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.

Bình luận

Truyện đang đọc