TUYỆT PHẨM THIÊN Y

Thấy biểu hiện của đối phương, gương mặt Trương Du Chánh hiện lên sự bất đắc dĩ. Mặc dù y có ý định kết giao với anh Ba, nhưng trong tình huống này, y như thế nào cũng không bắt buộc Từ Thanh Linh được.

Bây giờ cũng không còn cách nào khác, y chỉ có thể ngửa đầu uống hết ly rượu, sau đó tiếp nhận hai ly đối phương đưa sang, cuống quýt uống cho xong.

- Du Chánh thật là sảng khoái, đúng là anh em tốt. Anh Ba nhìn về phía Từ Thanh Linh, cười nói:

- Thanh Linh, cái này là dành cho nam, còn em thì uống một ly thôi.

Từ Thanh Linh vốn đã chuẩn bị xong. Nếu đối phương phạt cô ba ly, cô quyết sẽ không uống. Nhưng anh Ba chỉ bắt cô uống một ly, bất đắc dĩ liền cau mày, cười nói:

- Anh Ba, tửu lượng của tôi không tốt. Tôi có thể chỉ uống một ly này được không?

- Được rồi, Thanh Linh, em cứ uống hết ly này đi, tôi tuyệt không bắt em uống nữa.

Anh Ba mỉm cười, nói. Nghe đối phương đã đồng ý, Từ Thanh Linh thoáng thả lỏng tỉnh thần, tiếp nhận ly rượu, nhắm mắt uống xuống, cố nén cái vị khiến cho người ta buồn nôn kia. 

- Học muội Thanh Linh quả nhiên cũng hào sảng.

Anh Ba mỉm cười vỗ tay.

- Anh Ba quá khen rồi.

Từ Thanh Linh mỉm cười nói.

'Từ Thanh Linh cũng mỉm cười, nhưng đã sớm cảm thấy choáng váng đầu óc. Lúc này Cát thiếu bên cạnh lại bắt đầu nâng ly mời hai người uống rượu.

Cát thiếu kính rượu, mặc dù cảm thấy bất đắc dĩ nhưng Trương Du Chánh cũng đành phải uống. Lại bị uống thêm ba ly nữa.

Sau khi Trương Du Chánh uống cạn ba ly, Cát thiếu liền mỉm cười nói với Từ Thanh Linh:

- Thanh Linh tiểu thư? Từ Thanh Linh vội vàng thoái thác:

- Cát thiếu, anh Ba vừa rồi đã đồng ý cho tôi không uống rượu nữa.

Anh Ba vội vàng cười nói:

- Thanh Linh, anh Ba không bắt em uống rượu, nhưng Cát thiếu mời em, em cũng nên cân nhắc lại chứ?

Nhìn ý cười trên gương mặt vị anh Ba này, Từ Thanh Linh cười khổ, hiểu ra vừa nãy cô bị người này hãm hại. 

Trong tình huống như thế này, cô không còn cách nào. khác.

Quay sang nhìn Cát thiếu, nhìn nụ cười của y, Từ Thanh Linh biết nếu cô không uống, chỉ sợ vị Cát thiếu sẽ trở mặt. Cái khác không quan trọng, quan trọng chính là thể diện.

Đành tiếp nhận ly rượu, nói:

- Cát thiếu, tôi chỉ có thể uống được một ly này nữa thôi.

Thấy Từ Thanh Linh cầm ly rượu trong tay nhưng không uống, Cát thiếu cười nói:

- Được, Thanh Linh tiểu thử uống hết ly rượu này, tôi sẽ không mời nữa. Cô sẽ hát cho chúng tôi nghe chứ?

Thấy Cát thiếu đồng ý, Từ Thanh Linh nghiến răng uống ly rượu xuống bụng.

Sau khi Từ Thanh Linh uống xong ly rượu, Cát thiếu quả nhiên không mời cô uống nữa, bắt đầu mời cô hát.

Mặc dù cảm thấy có chút choáng váng, nhưng Từ Thanh Linh vẫn cố gắng chống đỡ, cho rằng hát xong bài này, cô có thể về nhà.

Sau khi hát xong một bài “Thần thoại”, Từ Thanh Linh ngồi xuống nhìn Trương Du Chánh một bên. Trương Du Chánh lúc này đã uống khá nhiều, người cũng không còn tỉnh táo. Từ Thanh Linh vội vàng đẩy Trương Du Chánh, muốn Trương Du Chánh đứng dậy ra về.

Cát thiếu thấy Từ Thanh Linh vẫn còn tỉnh táo, khế cau mày, quay sang liếc mắt nhìn anh Ba.

Ba thiếu nhìn ánh mắt này, liền lĩnh hội được ý tứ trong đó, sau đó cầm chai rượu rót cho mỗi người một ly. Khi nhìn sang Trương Du Chánh và Từ Thanh Linh, thấy hai người đã có chút mơ hồ, cũng không chú ý đến, bàn tay liền có chút giật giật.

Lúc này, Trương Du Chánh bị Từ Thanh Linh đẩy, biết mình không thể uống được nữa, liền vội vàng ngồi dậy:

- Cát...Cát thiếu, chúng tôi thật sự không thể uống được nữa.

- Này, Du Chánh, chúng ta cùng nhau uống thêm một ly nữa, uống xong ly rượu này, lại hát thêm một bài rồi ra về.

Cát thiếu cười nói:

- Thế ly rượu này của tôi, mọi người có muốn uống hay không?

Dựa theo quy củ của Sở Nam, khi sắp tan tiệc, tất cả mọi người đều uống một ly rượu cuối cùng. Trương Du Chánh bất đắc dĩ, đành phải cầm ly rượu lên.

Từ Thanh Linh hiển nhiên cũng biết quy củ này, chỉ là cô thật sự không muốn uống, đang định thoái thác, Cát thiếu liền cười nói: 

Bình luận

Truyện đang đọc