TUYỆT SẮC TIỂU THÁI GIÁM


“Hắn không sao chứ?” Lâm Bảo Nhi nhìn Phong Thập Nhất, hỏi trong lo lắng.
“Hắn…” Ánh mắt Phong Thập Nhất lóe ra sự bất định “Độc trên người hắn tạm thời còn có thể khống chế, nhưng mà cứ tiếp tục thì…”
“Ngươi có biện pháp không?” Lâm Bảo Nhi nhìn ngân châm trên tay Phong Thập Nhất “Thập Nhất, ngươi cũng biết y thuật sao?”
” Ta…cũng biết một chút” biểu cảm của Phong Thập Nhất phi thường quái dị, nhưng mà trong lòng Lâm Bảo Nhi nóng như lửa đốt nên cũng không chú ý.
” Vậy ngươi biết hắn trúng độc gì không? Có thể tìm được giải dược không?”
Lâm Bảo Nhi đi tới bên giường nhìn Tư Đồ Lăng An đã hôn mê bất tỉnh, lông mày như muốn dính lại một chỗ.
” Hắn trúng độc…” Phong Thập Nhất xoay mặt sang một bên “Ta không biết là độc gì, cũng vô pháp chế giải dược, nhưng mà cũng không phải là không có giải dược, trong tay hoàng thượng không phải có giải dược sao?”
Lục Thiên Diệc? Lâm Bảo Nhi vỗ vỗ đầu, sao nàng lại quên hắn chứ? Hiện tại Độc Cô Hiểu đã tới kinh thành thì coi như mình đã hoàn thành nhiệm vụ nhỉ? Bây giờ chẳng phải là thời điểm tốt nhất lấy giải dược sao?

” Được rồi, Thập Nhất, ngươi giúp ta chăm sóc hắn.” Lâm Bảo Nhi mang theo lo lắng chạy ra ngoài cửa.
” Sư phụ, ngươi đi đâu?”
” Đi hoàng cung!” bóng dáng Lâm Bảo Nhi dần dần biến mất trước mắt Phong Thập Nhất.
Phong Thập Nhất ngẩn người nhìn cửa, trên mặt mang theo vẻ phức tạp “Ta đã nói rồi, trong lòng nàng ngươi vẫn vô cùng quan trọng, chỉ là…”
Phong Thập Nhất quay đầu nhìn Tư Đồ Lăng An nằm trên giường “Chúng ta lừa dối nàng như thế ổn không?”
Tư Đồ Lăng An trên giường chậm rãi mở mắt, trên khuôn mặt gầy gò hiện ra vẻ tươi cười bất đắc dĩ “Chuyện tới hôm nay ta không có lựa chọn nào khác, huống chi ta thật sự trúng độc, sinh mệnh bị đe dọa. Chỉ là, bên người ta còn có ngươi” Tư Đồ Lăng An mỉm cười vỗ vỗ vai Phong Thập Nhất “Phong gia y thuật quả nhiên danh bất hư truyền.”
Phong Thập Nhất mỉm cười “Ta chỉ học được sơ sơ từ cha thôi, nhưng mà ngươi cũng đừng quá khinh thường, độc trên người ngươi vẫn chưa hết hẳn đâu.”
” Đã biết” Tư Đồ Lăng An gật đầu, động tác nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi giường.
Cửa lớn Tư Đồ phủ —–
” Bảo Nhi!”
Ngay lúc Lâm Bảo Nhi đang muốn ra khỏi cửa thì phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi của Độc Cô Hiểu.
” Độc cô đại ca” Lâm Bảo Nhi dừng chân, xấu hổ cười cười nhìn Độc Cô Hiểu.
“Nàng muốn ra ngoài?” Độc Cô Hiểu nhìn mồ hôi trên trán Lâm Bảo Nhi “Có việc gấp sao?”
” Ta…” Lâm Bảo Nhi chà xát tay “Không có gì.”
“Khi nàng căng thẳng sẽ chà xát tay” Độc Cô Hiểu nhìn nàng một chút “Muốn đi hoàng cung hả?”
“Ừm” Lâm Bảo Nhi gật đầu.”

“Ta đi với nàng.”
“Ờ, cái gì?” Lâm Bảo Nhi chớp mắ mấy cái “Ngươi nói…. Ngươi đi với ta?”
“Đúng vậy!” Độc Cô Hiểu tiêu sái đi ra phía cửa, “nàng nghĩ nàng đi một mình thì Lục Thiên Diệc sẽ đem giải dược cho nàng dễ dàng sao?”
“Thế nhưng….” Lâm Bảo Nhi vặn ngón tay “Ngươi…”
” Làm sao vậy?” Độc Cô Hiểu không chút sợ hãi nhìn nhìn Lâm Bảo Nhi.
” Không có việc gì, đi thôi” Lâm Bảo Nhi miễn cưỡng cười cười, nàng cũng không biết làm sao cho tốt.
Hai người một trước một sau ra khỏi Tư Đồ, chậm rãi thong thả đi về phía hoàng cung.
Dọc theo đường đi, Lâm Bảo Nhi đều cúi đầu lẳng lặng đi theo sau Độc Cô Hiểu, giống hệt một tiểu hài tử đang phạm lỗi.
” Kinh thành vẫn phồn hoa giống như trước đây!”
Yên lặng một lúc lâu, Độc Cô Hiểu rốt cục đánh vỡ trầm mặc giữa hai người “Nhớ kỹ lần trước tới đây là ba năm trước, ba năm…” Ánh mắt Độc Cô Hiểu dần dần mê man “Thời gian qua thật nhanh nha!”
“Đúng vậy, đúng vậy” Lâm Bảo Nhi phía sau hắn không yên lòng phụ họa.

” Bảo Nhi, nếu như ta chết, nàng sẽ nhớ tới ta chứ?”
“Ơ hay?” Lâm Bảo Nhi sửng sốt một hồi “Đại cát đại lợi, đang yên lành tự nhiên nói cái gì chết chóc, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ(1)!”
” Ha ha!” Độc Cô Hiểu hiểu ý cười to “Nếu như ta thắng cuộc, nàng thật sự sẽ gả cho ta sao?”
” Vậy ngươi sẽ thật tình lấy ta chứ?” Lâm Bảo Nhi còn nhớ rõ tất cả lời nói và việc làm của Độc Cô Hiểu tại Nhữ Nam Vương Phủ, hắn nói là sẽ lấy nàng, nhưng mà là vì trách nhiệm. Hôm nay hắn đã không cần chịu bất cứ trách nhiệm gì, như vậy hắn vẫn cam tâm tình nguyện lấy nàng sao?
” Đương nhiên!” Độc Cô Hiểu quay sang, dị thường chăm chú nhìn thẳng mắt Lâm Bảo Nhi “Ta nói ta thích nàng, nàng tin sao?”
Lâm Bảo Nhi bất giác dừng bước. Nửa tin nửa ngờ nhìn Độc Cô Hiểu “Thật à? Ngươi so lại thích ta? Ta vẫn cho rằng Độc Cô Hiểu là động vật máu lạnh đấy.”
“Kể cả là động vật máu lạnh thì cũng có cảm tình” Độc Cô Hiểu buông xuống mi mắt, trong lòng hiện ra đích tình cảnh bị mai phục ngày đó, có thể ở lúc nguy hiểm nhất dũng cảm đứng ra, nữ nhân không rời không vứt bỏ chính mình hẳn là người lý tưởng nhất bầu bạn cả đời với hắn.
(1) Đồng ngôn vô kỵ: những lời trẻ nhỏ nói thì không cần quá kiêng dè hay để ý vì tâm tư còn khờ dại.


Bình luận

Truyện đang đọc