TUYỆT SẮC TIỂU THÁI GIÁM

Lục Thiên Mặc!”
Lâm Bảo Nhi căng thẳng xoay người vươn tay kéo Lục Thiên Mặc “Lục Thiên Mặc , ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ.”
Lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn, vẻ mặt thống khổ.
“Chủ tử!”
“Sư huynh!”
Những người còn lại trong phòng đều mặc kệ mọi thứ mà vây quanh, Minh Châu thông thạo y lý xem mạch cho Lục Thiên Mặc “Chủ tử vừa thúc đẩy chân khí trong cơ thể quá mạnh mẽ, độc tố hiện giờ đã lan ra toàn thân, phải lập tức truyền thái y giúp hắn giải độc mới được.”
“Ta đi ngay đây.”
Tinh thần và trạng thái của An Mộc tương đối tốt nên hắn liền chạy bay ra ngoài.
Lâm Bảo Nhi nhìn Lục Thiên Mặc hôn mê một lúc vẫn không có ý kiến gì.
“Hắn yêu ngươi, lẽ nào ngươi không cảm thấy sao?” Âm thanh có chút khàn khàn từ Tuyết nhi chậm rãi truyền tới tai Lâm Bảo Nhi, ngẩng đầu lên nhìn thấy nàng ấy đang rũ mắt quan sát khuôn mặt Lục Thiên Mặc, đáy mắt gợn sóng khiến Lâm Bảo Nhi cảm thấy đáy lòng hơi tê dại.
Ánh mắt như vậy dường như đã từng thấy qua (tác giả: rống rống, ngẫu nhiên bắt đầu viết nằm vùng phía sau….Linh: đừng thắc mắc vì ta cũng không hiểu)
Yêu… Nói dễ vậy sao.
“Yêu sao? Hắn có thể yêu ta, cũng có thể yêu những nữ nhân khác…” Lâm Bảo Nhi mỉm cười , từ lần đầu nàng nhìn thấy nam nhân cực kỳ anh tuấn này, tất cả về hắn thật ra từ lâu đã để lại dấu ấn trong lòng nàng.

Ngân phát(tóc bạc) tung bay trong làn gió, nụ cười tà mị dưới ánh hoàng hôn, tình cảnh bên cạnh cái ao…
Chỉ là, nàng không thể thương hắn, không thể thương hắn.
Nàng không cho phép bản thân yêu một nam nhân đã có vợ, cho dù là ở trong thời đại ba vợ bốn nàng hầu thì nàng vẫn từ chối làm kẻ thứ ba, đơn giản vì cảnh đời của nàng…
“Hắn chỉ yêu ngươi, hắn thật sự rất yêu ngươi, nữ nhân trong vương phủ chỉ là bài biện cho đẹp thôi, quen biết lâu như vậy ta biết chỉ có một nữ tử đi vào nội tâm hắn khiến hắn một mực chờ đợi, mà người đó – chính là ngươi.
Đôi mắt Tuyết nhi hồng hồng, nàng không muốn đại sư huynh cũng giống nàng bỏ qua hạnh phúc bản thân.
Ngón tay Lâm Bảo Nhi giật giật , do dự thật lâu nàng rốt cục gom hết dũng khí cầm lấy tay Lục Thiên Mặc.
Tay hắn thật lạnh, cái lạnh này xuyên thấu qua da thịt Lâm Bảo Nhi giống như muốn thấm vào tận tủy.
Hắn sẽ biến mất khỏi thế giới này sao? Lâm Bảo Nhi âm thầm dùng dức nắm chặt tay Lục Thiên Mặc, nếu như có thể nàng tự nguyện đem độ ấm của mình cho hắn.
Chỉ cần hắn có thể sống sót…
Nàng không muốn có người vì mình mà tổn thương, khoản nợ này nàng không trả được.
Lúc thái y vội vã chạy tới thì cũng đã qua mười phút. Mọi người luống cuống tay chân đem Lục Thiên Mặc đỡ lên trên giường , trong lòng lão thái y lo lắng cho chính hắn
Cho tới khi thái y tuyên bố thân thể hắn đã không có gì đáng ngại thì mọi người mới nhẹ thở phào.
Từ đầu tới cuối Lâm Bảo Nhi đều canh giữ cạnh giường Lục Thiên Mặc một tấc cũng không rời .
“Ta mong ngươi có thể suy nghĩ cân nhắc cẩn thận một chút” Tuyết nhi nhìn Lâm Bảo Nhi nói đặc biệt nghiêm túc “Ta cùng sư huynh mấy hôm nay chỉ đang diễn trò cho ngươi xem thôi, ta biết hắn sợ sợ ngươi cự tuyệt hắn, ngươi biết không, sinh tại nhà đế vương hắn trước giờ chưa từng bị ai cự tuyệt. Ngươi là người thứ nhất cự tuyệt hắn và cũng là người đầu tiên làm cho hắn thấy ấm áp.”
“Ấm áp?” Lâm Bảo Nhi ngẩn người nhìn nàng ấy.
“Đúng vậy, ấm áp” Tuyết nhi dịu dàng mỉm cười “Hắn nói thấy nụ cười của ngươi sẽ thấy đáy lòng rất ấm áp, ngươi biết từ ấm áp này có ý nghĩa thế nào với hắn không?”
Lâm Bảo Nhi nhẹ nhàng vuốt mái tóc Lục Thiên Mặc “Ta nghĩ ta có thể hiểu được.” Cách đây không lâu, chính mình chẳng phải đã từng một lòng khát cầu ấm áp sao?
“Tiểu Bảo ….”
Ngay lúc Lâm Bảo Nhi thấy buồn ngủ, giọng nói của Lục Thiên Mặc phút chốc khiến nàng tỉnh táo hẳn.
“Thiên Mặc, ngươi tỉnh!” Trong ánh mắt Lâm Bảo Nhi tràn đầy sự ngạc nhiên mừng rỡ.
“Ừm” Lục Thiên Mặc nhẹ gật đầu, khóe miệng mơ hồ chứa ý cười.

“Ta đi tìm Minh Châu tỷ!”
“Không nên!”
Lục Thiên Mặc kéo tay Lâm Bảo Nhi “Ở chỗ này với ta, chỗ nào cũng không cho đi.”
Thân thể Lâm Bảo Nhi cứng đờ, bên tai như nghe lại mấy lời Tuyết nhi vừa nói. Nàng cố sức thoát ra khỏi tay hắn “Ngươi đã tỉnh rồi, ta trở về trước.”
“Ngươi nói cái gì ?” Ánh mắt Lục Thiên Mặc nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
“Ta nói ta phải đi về… Vương gia” Lâm Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lục Thiên Mặc rồi lớn tiếng lập lại một lần.
“Nàng sợ bản vương ăn ngươi sao? Hay là ….” Lục Thiên Mặc cúi đầu, ngân phát tán loạn che khuất gương mặt hắn “Ta thật sự khiến nàng chán ghét như vậy sao?”
“Không, không phải” Lâm Bảo Nhi bức rức chà xát tay “Chỉ là ta … Ngươi …. Ta thật ra đã có…”
“Người trong lòng ?” Lục Thiên Mặc ngẩng đầu , hai tròng mắt như hồ sâu u tối “Tư Đồ Lăng An phải không?”
“Vâng” Lâm Bảo Nhi gật đầu liên tục.
“Nàng có tin ta có thể lập tức giết hắn?” Đôi môi Lục Thiên Mặc khẽ động vài cái, trên mặt lộ ra nụ cười tàn khốc.
“Ngươi …” Lâm Bảo Nhi cắn cắn môi “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào ?”
Lục thiên mặc chống giường ngồi lên, nghiêng thân mình tựa vào tay vịn, “Bổn vương trước giờ muốn cái gì thì chưa từng thất bại. Cho dù không thể có được lòng của nàng, ta cũng muốn chiếm được người của nàng.”
“Nói như vậy, ta không có sự lựa chọn?” Lâm Bảo Nhi nhìn hắn, nguyên bản hai tròng mắt trong suốt dần dần trở nên mơ hồ.
“Đúng!”

Thanh âm Lục Thiên Mặc đập mạnh vào trong tâm Lâm Bảo Nhi.
“Vậy thì tùy ngươi!” Lâm Bảo Nhi đơn giản xoay người trở lại bên giường, đứng ở trước mặt Lục Thiên Mặc. “Hiện tại ta thoát y phục thế nào?”
Lục Thiên Mặc không nói gì.
“Ta thoát trước hay ngươi trước?” Lâm Bảo Nhi liếc Lục Thiên Mặc một cái rồi nâng tay lên bắt đầu cởi từng cúc áo trên y phục.
Trong phòng lưu động loại không khí khác thường. . . . . .
“Cút!”
Khi Lâm Bảo Nhi cởi đến chiếc cúc áo thứ tư, Lục Thiên Mặc bỗng nhiên bắt lấy tay nàng rồi quát lớn, “Cút khỏi đây!”
Ngón tay của Lâm Bảo Nhi dừng lại, ý cười trên mặt dần dần nồng đậm “Vậy, tiểu nhân cáo lui .”
Sửa sang lại quần áo, Lâm Bảo Nhi tiêu sái đi ra ngoài cũng không quay đầu lại. . . . . .
Lục Thiên Mặc nhìn bóng dáng của Lâm Bảo Nhi, cắn môi đến chảy ra tơ máu, màu máu đỏ tươi dũng mãnh lan tràn như những bông hoa từ lửa, hừng hực khí thế.
Gió đêm từ đại môn mở trống lùa vào, như mang theo thanh âm châm chọc.
Tuyết Nhi lặng lẽ đứng ở cửa, phảng phất giống như lại thấy được thiếu niên với vẻ mặt tràn ngập ưu thương mười lăm năm trước. . . . . .


Bình luận

Truyện đang đọc