TUYỆT SẮC TIỂU THÁI GIÁM


“Tiểu Long Nữ.”
Trong lúc này đầu óc Độc Cô Hiểu có chút hỗn độn, hắn chăm chú nhìn nữ tử dưới thân của mình, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ khẩn trương.
“Ngươi…” Giọng nói Lâm Bảo Nhi có chút run rẩy, mặt từ hơi hồng đã biến thành quả cà chua, tư thế này có chút…
Nguy hiểm!
Lâm Bảo Nhi hất mặt sang một bên, trong lúc này cử động cũng không được mà không cử động cũng không được.
“Ta..”
Độc Cô Hiểu há to miệng, hơi thở cực nóng phả vào mặt Lâm Bảo Nhi, nàng lập tức rùng mình một cái, Độc Cô Hiểu không phải là muốn…
“Ngươi không sao chứ?” Lâm Bảo Nhi nhẹ giọng hỏi một câu.
“Không có việc gì!”
Độc Cô Hiểu mơ hồ trả lời, đôi mắt u ám kia đã biến thành đỏ rực.
Một cổ hỏa khí trong thân thể hắn bỗng nhiên rực cháy, nóng bức…
Mọi thứ trước mắt Độc Cô Hiểu dần dần mờ nhạt, hằn chỉ cảm thấy dưới thân có cái gì đó mềm mại, mát mẻ, tựa như giọt sương sớm trong những ngày hè oi ả.
Lâm Bảo Nhi còn chưa kịp tránh, thì Độc Cô Hiểu đã áp môi xuống mặt nàng, nặng nề, hung hăng, còn mang thêm vài phần dịu dàng.
“Ngươi tỉnh lại đi! Độc Cô Hiểu!” Lâm Bảo Nhi trong tình thế cấp bách đành phải đánh Độc Cô Hiểu một cái thật mạnh.
“Bốp!”
Người phía trên có lẽ đã không còn chút cảm giác đau đớn nào nữa, hắn cuối đầu xuống chôn trên khuôn mặt nàng, dùng sức hôn mặt nàng, thật giống như người bị lạc trong sa mạc ba ngày ba đêm bỗng nhiên thấy một ít nước, hô hấp của hắn ngày càng gấp gáp, thân thể cực nóng áp vào Lâm Bảo Nhi khiến nàng thở không nổi.
Không khí xung quang thoáng cái trở nên mỏng manh, lần đầu tiên Lâm Bảo Nhi cảm thấy sợ hãi.
Nàng rất sợ, mấy lỗ chân lông đều co lại, tựa như lúc còn bé nàng không tìm được mẹ, nàng rất muốn khóc, tuy nhiên không có lấy một giọt nước mắt.
“Không thể như vậy…. Độc Cô Hiểu!” Giọng Lâm Bảo Nhi khàn khàn, lời này tới tai Độc Cô Hiểu thành tiếng rên rỉ trầm thấp.
Tay của hắn càng ôm chặt, đôi môi cuồng loạn liên tục ấn xuống trên mặt, trên tóc, trên cổ Lâm Bảo Nhi.
Lâm Bảo Nhi dùng sức vùng vẫy nhưng không có kết quả, nàng có chút tuyệt vọng. Độc Cô Hiểu, chẳng lẽ đây đúng là số trời khó tránh.
Mình sẽ cùng với nam nhân này dây dưa không rõ sao?
Trong lúc tinh thần Lâm Bảo Nhi lâm vào hoảng loạn, nàng đột nhiên cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua, một cái bóng đen bay đến sau lưng hai người.
“Bịch”
Hắc y nhân đánh một cái thật mạnh vào lưng Độc Cô Hiểu, hắn lập tức ngất đi.
“A!” Lâm Bảo Nhi thở dài một hơi, thần kinh căng cứng cuối cùng cũng đã buông lỏng đôi chút. Được cứu rồi!

Nàng vô lực vịn vào tường đứng lên. Nhìn thấy hắc y nhân nhưng không có chút nào sợ hãi.
Hắc y nhân đỡ Độc Cô Hiểu lên giường Lâm Bảo Nhi, lấy một viên thuốc màu đỏ nhét vào miệng hắn.
“Ngươi cho hắn ăn cái gì?” Lâm Bảo Nhi yếu ớt hỏi.
“Giải dược.”
Hắc y nhân bình tĩnh trả lời.
Giọng nói này phi thường quen tai.
“Ngươi…”
Lâm Bảo Nhi chỉ vào hắn, “Là ngươi, ta nhận ra giọng nói của ngươi, lần trước trong rừng cây…”
“Là ta.”
Hắc y nhân nhìn Lâm Bảo Nhi nhẹ gật đầu, “Nhưng ta hy vọng ngươi quên hết chuyện của tađi, nếu không… Ta không cam đoan ngươi còn mạng để về kinh thành.”
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Nếu như hắn là người trong rừng cây, vậy hắn không phải là người của Độc Cô Hiểu sao? Vì cái gì còn phải che mặt? Hơn nữa, hắn sao lại có thế nắm rõ hành tung của mình như trong lòng bàn tay? Còn ba lần bốn lượt ra tay tương trợ?
“Chuyện này ngươi không cần biết.” Hắc y nhân nhìn Lâm Bảo Nhi, giọng nói như bắt người khác phải phục tùng mệnh lệnh, “Lên giường!”
“Cái gì?” Lâm Bảo Nhi nháy mắt mấy cái? Độc Cô Hiểu không phải đang ở trên giường sao?
“Ta bảo ngươi lên giường!”
“Ta không làm!” Lâm Bảo Nhi lui về sau mấy bước, “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, ta tại sao phải nghe lời ngươi?”
“Từ trước đến nay ta chưa bao giờ lặp lại đến lần thứ ba.”
Lời còn chưa dứt, hắc y nhân đã bước đến trước mặt Lâm Bảo Nhi, “Bịch bịch!” Điểm huyệt hai cái trên người nàng, Lâm Bảo Nhi lập tức mất đi tự chủ, thân thể không thể cử động được.
“Ngươi sao lại điểm huyệt ta?”Tự nhiên Lâm Bảo Nhi có một dự cảm không tốt.
Hắc y nhân không đếm xỉa đến câu hỏi của nàng, không nói một câu đã đem Lâm Bảo Nhi khiêng lên vai, khiêng đến bên giường, sau đó đặt nàng bên cạnh Độc Cô Hiểu.
“Đây là ý gì?”
“Ngươi đã không muốn làm theo lời ta nói, ta chỉ còn cách tự mình động thủ.”
Nói xong, hắc y nhân nhẹ nhàng nhảy lên giường, hắn cuối người xuống bắt đầu cởi bỏ y phục trên người Độc Cô Hiểu.
“Uy, ngươi ngươi…Ngươi…” Chuyện này Lâm Bảo Nhi triệt để mơ hồ, hắc y nhân này không phải là háo sắc đặc biệt gì đó đấy chứ? Ví dụ như ——–Đồng tính luyến ái, song tính luyến, nhân thú luyến…
Một lát sau, Độc Cô Hiểu trở thành mỹ nam trần truồng.
Hắc y nhân thỏa mãn gật đầu, lại xoay người nhìn về phía Lâm Bảo Nhi.
“Ngươi không cần phải nhìn ta như vậy.” Trong nội tâm Lâm Bảo Nhi có một cổ sợ hãi.

“Ngươi thông minh như vậy, chắc ngươi biết ta muốn làm gì chứ?” Hắc y nhân cười, giương ma trảo lên.
“Không cần cởi, tự ta làm cũng được.” Lâm Bảo Nhi lập tức phát ra âm thanh nhẹ nhàng “Hắc y ca ca, hắc y suất ca, có thể không giải huyệt được không? Ta tự mình có thể làm được, không cần ngài lao tâm vì ta.”
“Hiện tại đã trễ.” Hắc y nhân không nói lời thứ hai đã bắt đầu cởi y phục Lâm Bảo Nhi.
“A! Có ai không! Có…ô ô…ô ô…”
Hắc y nhân xé y phục trên người nàng xuống, lấy ra một khối vải, nhét vào miệng nàng.
Chuyện này không phải là tổn thất nghiêm trọng sao?
Lâm Bảo Nhi tức giận nhắm mắt lại, không có biện pháp thoát khỏi, đành phải xem như không biết gì cả.
Mấy chục giây sau, Lâm Bảo Nhi đột nhiên cảm thấy người mình ấm áp hẳn lên, nàng hé mắt nhìn, thì ra hắc y nhân đem áo ngủ đắp ình và Độc Cô Hiểu.
“Sáng mai, huyệt đạo trên người ngươi sẽ tự giải, Độc Cô Hiểu sẽ không nhớ được chuyện gì hết. Ngươi… nên biết phải làm như thế nào chứ?”
“Ý ngươi rốt cuộc là…?”
Lâm Bảo Nhi còn chưa hỏi xong, thì đã cảm thấy mắt mình hoa cả lên, rồi lập tức ngất đi.
Hắc y nhân đứng trước giường nhìn hai người đang hôn mê bất tỉnh, chậm rãi gỡ khăn che mặt xuống, khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười sâu xa khó đoán….
Sáng hôm sau ——
Lúc Lâm Bảo Nhi mở hai mắt ra thì trời đã sáng rồi, từng tia nắng ấm áp qua khung cửa sổ chiếu lên người nàng, thật ấm áp.
Lâm Bảo Nhi thử cử động thân thể, quả nhiên, huyệt đạo đã tự giải.
Nàng quay đầu, phát hiện Độc Cô Hiểu vẫn con đang ngủ say, nam nhân này thật khiến người ta không nhịn được.
Lâm Bảo Nhi nhẹ nhàng sờ đôi lông mày thanh tú của Độc Cô Hiểu.
Trong lúc ngủ say Độc Cô Hiểu vẫn nhíu mày, Lâm Bảo Nhi vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Nhức đầu quá.
Độc Cô Hiểu mở mắt ra bỗng nhiên phát hiện mình đang nằm trên chiệc giường lạ lẫm…hắn kinh nghi (Hoàng: kinh ngạc, nghi ngờ) nhìn xung quanh, phát hiện Lâm Bảo Nhi đang nằm bên cạnh hắn, hơn nữa cùng hắn “đồng sàng cộng chẩm”.
Tiểu Long Nữ?
Độc Cô Hiểu lập tức đổ mồ hôi lạnh, hắn tại sao lại ở đây? Nhưng lại… không mặc quần áo?
Hắn cố nhớ lại những chuyện xảy ra tối hôm qua, hắn uống rượu Lam Hải hạ độc (Hoàng: là xuân dược mới đúng), sau đó đi ra ngoài tìm Lam Hải, không biết tại sao lại vào phòng Tiểu Long Nữ, sau đó…
Sau đó chuyện gì sảy ra?
Đầu Độc Cô Hiểu càng ngày càng đau, Lâm Bảo Nhi nhẹ nhàng trở mình, Độc Cô Hiểu do dự một chút, nhắm mắt giả bộ ngủ.

Tiểu tử này cũng học chiêu của mình a!
Lâm Bảo Nhi mở mắt ra, khóe miệng cong lên, tốt, bản tiểu thư, cho ngươi nếm thử độc chiêu.
Lâm Bảo Nhi từ trên giường ngồi dậy, lấy bộ quần áo rách nát mà Hắc y nhân đã xé mặc vào nhưng không buộc chặt, sau đó giả vờ như rất khổ tâm, thấp giọng khóc, tiếng khóc thút thít làm cho Độc Cô Hiểu vô cùng đau lòng.
“Lăng an, ta thật sự xin lỗi ngươi!” Lâm Bảo Nhi từ trên giường nhảy xuống đất, vừa khóc vừa lớn tiếng nói, “Ta không còn mặt mũi nào gặp ngươi, cũng không còn mặt mũi sống trên đời này nữa, chúng ta … kiếp sau gặp lại!”
Nói xong Lâm Bảo Nhi lập tức xông vào cái bàn vuông tự tử.
“Long cô nương!” Độc Cô Hiểu nhảy dựng lên, kịp thời ôm lấy Lâm Bảo Nhi đang muốn “tự sát”. (Hoàng: Một anh bị lừa.)
“Ngươi…A!” Lâm Bảo Nhi lập tức nhắm mắt lại, tên này còn chưa mặc quần áo nha!
“Ta…” Độc Cô Hiểu đỏ mặt đến mang tai, thật muốn tìm cái lỗ để chui vào.
“Ngươi không được nghĩ quẩn, ta… Chờ ta mặc y phục vào rồi sẽ nói chuyện với ngươi.”
Tên này… Việc này còn phải thương lượng sao.
Đã diễn thì phải diễn đến cùng, Lâm Bảo Nhi ngồi phịch xuống đất tiếp tục khóc, vừa khóc vừa rủa thầm, tên Độc Cô Hiểu này mặc quần áo cũng chậm như vậy, hắn không biết mặt đất lạnh lắm sao? Còn bắt ta ngồi đến khi nào?
“Tiểu Long Nữ!” Sau một hồi, mỗ nam cũng đã mặc quần áo xong.
Lâm Bảo Nhi quay mặt sang một bên, làm ra vẻ oán phụ.
“Ta… Ta không biết nên nói như thế nào với ngươi. Chuyện cho tới bây giờ, ta chỉ có thể nói, không cần biết người là người như thế nào… Ta đều lấy ngươi. Đời này kiếp này không phải ngươi không lấy.”
Cái gì?
Lâm Bảo Nhi lập tức “đình chỉ” khóc, “Ta đây không thèm, ta sẽ không gả cho ngươi.”
Tên này sẽ không cương quyết lấy dân nữ đấy chứ?
“Ta cho ngươi một ít thời gian yên tĩnh, ngươi ngàn vạn lần đừng làm chuyện dại dột.” Độc Cô Hiểu nhìn Lâm Bảo Nhi, lúc này đầu hắn trống rỗng, thật sự không biết nói sao cho tốt.
“Ta đi trước, chút nữa…Ta sẽ trở lại thăm ngươi.”
Độc Cô Hiểu chậm rãi biến mất, Lâm Bảo Nhi cũng đứng dậy, đau lòng vỗ vỗ cái mông của mình, đất lạnh chết đi được! Tên Độc Cô Hiểu này cũng không biết đỡ ta một cái, không biết dịu dàng gì hết, về sau ai gả cho hắn coi như xui tám đời…
Nhữ Nam vương phủ, trong thư phòng ——
“Lam Hải!” Độc Cô Hiểu mặt đầy hắc tuyến, lạnh lùng nhìn Lam Hải đang quỳ dưới đất
“Có.” Lam Hải không hiểu sao cột sống mình có một luồng hàn khí bay quanh, hắn đã rất lâu chưa nhìn thấy chủ tử phát hỏa như vậy, mình rốt cuộc đã làm sai chuyện gì?
“Ngươi rốt cục đã bỏ cái gì vào rượu.”
“Là…Thanh Thần đưa cho ta.” Lam Hải hạ thấp giọng đến mức không thể nghe thấy, chẳng lẽ dược có về đề gì sao, không thể nào? Thanh Thần là cao thủ đệ nhất chế dược trên giang hồ.
“Dược của Thanh Thần… Có giải dược sao?”
“Chủ tử…. Cái này…” Lam Hải xấu hổ, “Dược này… Theo lời Thanh Thần, chỉ có âm dương kết hợp mới có thể giải trừ. Trên đời không có giải dược.”
“Thật sự chỉ có cách này sao? Ngay cả Thanh Thần cũng không có giải dược.”
“Đúng như vậy, Thanh Thần có nói qua với thuộc hạ, về phần có thật hay không, cái này….” Lam Hải vẻ mặt “vô tội” (hoàng: có mà vô số tội), “Thuộc hạ cũng chưa thử qua.”
Trước đó trong lòng Độc Cô Hiểu vẫn còn hơi nghi ngờ nhưng bây giờ đã tan thành mây khói, xem ra mình đã thật sự ô uế sự trong sạch của Tiểu Long Nữ.

“Chủ công…” Lam Hải ngẩng đầu nhìn vẻ mặt biến hóa bất định của Độc Cô Hiểu, “Đêm qua có phải là đã xảy ra chuyện gì?” (Hoàng: Mình làm mà còn không biết à)
“Không có việc gì, không có việc gì.” Độc Cô Hiểu quay mặt sang một bên, “Chuyện của Tiểu Long Nữ, từ nay về sau ngươi cũng đừng nhúng tay vào.”
Lam Hải sửng rốt, lập tức gật đầu.
“Còn có…” Độc Cô Hiểu ho nhẹ một tiếng, “Chút nữa ta muốn xuất môn, ngươi giúp ta chuẩn bị xe ngựa.”
“Thuộc hạ có cần đi cùng không?” (Hoàng: Đi làm kỳ đà à.)
“Không cần!” Độc Cô Hiểu lập tức cự tuyệt đề nghị của Lam Hải.
“Vâng” Lam Hải gật đầu, hắn cảm thấy Vương gia hôm nay là lạ như thế nào ấy?
“Tôt lắm, ngươi lui xuống đi!” Độc Cô Hiêu vô lực khoát tay áo, hắn cần có thời gian và không gian yên tĩnh một chút….
Ai nha, Độc Cô Hiểu này sẽ không lừa ta chứ?
Lâm Bảo Nhi ngồi trước gương thẫn thờ, cảm giác bất ổn dâng lên trong lòng, nếu như bị phát hiện mình sẽ thật thê thảm nha, nếu như có thể “vượt qua kì kiểm tra”…Vạn nhất Độc Cô Hiểu tưởng thật, lại không phải khanh không lấy thì làm như thế nào bây giờ? Hắn sẽ không cố chấp như vậy chứ?”
Chẳng lẽ hắn còn là xử nam, muốn bắt mình chịu trách nhiệm?
“Haiz…” Lâm Bảo Nhi buồn bực thở dài một hơi, nàng sao lại “gặp may mắn” thế này chứ, ở đây gặp được Huyền Song với Độc Cô Hiểu, thật đúng là cực phẩm nhân gian khó gặp.
“Cốc cốc.”
Độc Cô Hiểu đứng trước cửa phòng Lâm Bảo Nhi lo lắng, không ngừng xoa tay, “Tiểu long nữ!”
Vừa nghe giọng nói của Độc Cô Hiểu, Lâm Bảo Nhi lập tực đứng dậy khỏi bàn trang điểm, bước nhanh về phía giường, ngồi xuống giả vờ đau thương.
Trong phòng không có động tĩnh gì, Độc Cô Hiểu do dự một chút, sau đó đẩy mạnh của ra.
“Hức hức…”
Vừa bước vào phòng, Độc Cô Hiểu liền nghe thấy tiếng khóc thút thít của Lâm Bảo Nhi.
“Tiểu Long Nữ!” giọng nói Độc Cô Hiểu mang theo vài phần tự trách.
“Ngươi còn tới làm gì?” Lâm Bảo Nhi ném cái gối về phía Độc Cô Hiểu thật mạnh.
Độc Cô Hiểu không né, “Nếu như ngươi cảm thấy làm như vậy trong lòng ngươi có thể thỏai mái một chút, thì ta sẽ đứng đây cho ngươi đánh.”
“Dối trá! Gối làm sao có thể đánh chết người! Có bản lĩnh thì ngươi đưa dao phay ấy!” Lâm Bảo Nhi không phục hét to lên.
“Thái đao thì ta không có, nhưng dao găm thì ta có một cây.”
Nói rồi Độc Cô Hiểu rút từ trong ngực ra một cây dao găm óng ánh ném lên giường.
Tên tiểu tử này nhất định là đang thử mình.
Lâm Bảo Nhi cầm lấy dao găm, không do dự tự đâm vào mình.
“Beng!”
Một cái phi tiêu bay tới đánh bay dao găm trong tay Lâm Bảo Nhi xuống đất.
“Ngươi điên rồi!” Trong mắt Độc Cô Hiểu tràn ngập băng lãnh, “Từ hôm nay trở đi, ngươi đã là nữ nhân của ta, không có lệnh của ta, ta không cho phép ngươi chết.”
Lâm Bảo Nhi sững sờ nhìn Độc Cô Hiểu đi đến bên cạnh mình, nam nhân này đang nói thật sao?


Bình luận

Truyện đang đọc