Tiểu Long Nữ, làm sao mà có vẻ mặt tức giận như vậy? Cơm trưa ngươi ăn không ngon miệng sao?”
Sau khi cơm nước xong Huyền Song đắc ý tiêu sái đến bên cạnh Lâm Bảo Nhi giả vờ hỏi han ân cần, “Không phải là sáng nay bị mưa thấm rồi nhũn não luôn chứ?” (Hàn: Huyền Song huynh sẽ hối hận.)
“Ngươi mới là đại não ngập nước.” Lâm Bảo Nhi quay người lại, nhìn Huyền Song mỉm cười một chút, “Huyền Song công tử, ngươi thật tò mò quá đó, luôn hỏi ta rất nhiều vấn đề mạc danh kỳ diệu*, ngươi cứ quấn quít lấy ta như vậy, ta có lý do tin tưởng là ngươi thích ta .”
*Mạc danh kỳ diệu: cái nè hình như có rùi ta, ở chương. . . . . . . . . quên mất rùi. (Hàn: Haiz! mình đãng trí quá!) Ý là khó hiểu/quái lạ đấy. (PLinh: đã quên còn khoe mới ghê)
“Khụ khụ, Long cô nương đúng là thích nói chuyện cười.” Huyền Song buông nhẹ mi mắt, “Ta giống kẻ không có phẩm vị* như vậy sao?”
*Phẩm vị: nhân phẩm và địa vị.
“Ngươi cũng có phẩm vị sao? Ha hả.” Lâm Bảo Nhi che mặt cười cười, “Quên đi, nói chuyện không hợp thì nửa câu cũng là nhiều, ngươi làm ơn một chút đi, hảo cẩu không ngáng đường người khác.”
“Thỉnh!” Huyền Song nghiêng người, để Lâm Bảo Nhi hơn phân nửa đường đi.
“Hừ!” Lâm Bảo Nhi liếc mắt xem thường hắn một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước.
“Ta xem ngươi tốt nhất cẩn thận một. . . . . .”
“A!”
Lời Huyền Song còn chưa nói xong, Lâm Bảo Nhi đã ngã xuống một cái bẫy sâu hai thước, may mắn tại chỗ này không có chôn cái cương đinh thiết kiếm* gì, bằng không lần này nàng thật sự đã đi gặp thượng đế lão nhân gia uống trà chơi cờ .
*Cương đinh thiết kiếm: nói chung là vật sắc nhọn
“Cứu mạng!” Lâm Bảo Nhi ngã xuống cái hố, bất chấp cả người đau đớn kêu lớn lên.
“Sớm nói ngươi cẩn thận một chút .” Huyền Song đứng trên mặt đất vui sướng khi người gặp họa nhìn Lâm Bảo Nhi.
“Ngươi. . . . . . Tiểu nhân đắc chí.”
Lâm Bảo Nhi hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
“Ta nghĩ ngươi sẽ không muốn để ột cái tiểu nhân tới cứu ngươi đúng không?” Huyền song vỗ vỗ tro bụi trên người, mở ô che, “A, hôm nay mưa không lớn cũng không nhỏ, vừa vừa thật tốt, ngươi ở dưới hảo hảo đợi trong chốc lát đi, sẽ không bị ngập đâu.”
Nói xong, Huyền Song thoáng cái dường như đã rời đi.
“Hỗn đản! Bại hoại! Ngu ngốc! Ngạch. . . . . . Sơn pháo!”
Nghẹn đến cuối cùng Lâm Bảo Nhi rõ ràng nói ra một câu ngôn ngữ địa phương đông bắc, nếu không phải vì bảo vệ hình tượng thục nữ, nàng đã sớm chửi bậy rồi.
“Ai tới cứu ta. . . . . . Ai tới. . . . . . Có người hay không a. . . . . .”
Giọng của Lâm Bảo Nhi đã hét đến khàn cả cổ, thế nhưng ngay cái bóng người cũng chưa thấy, trời à! Mưa to như vậy, hay là mọi người sau khi ăn no đều đi ngủ cả rồi?
Ngay khi Lâm Bảo Nhi cảm thấy tuyệt vọng bất lực, bỗng nhiên “Bá” một tiếng, từ trên mặt đất rơi xuống một cái dây thừng thô thô.
“Tin rằng ngươi vẫn còn sức lực để leo lên.” trong giọng nói Huyền Song mang theo ý trêu tức.
Lâm Bảo Nhi nhìn thoáng qua dây thừng trước mặt, đấu tranh tư tưởng một chút, cuối cùng vẫn làm một cái quyết định vĩ đại. . . . . . leo lên thôi!
Chờ khi nàng cả người bùn đất leo lên, đã không thấy thân ảnh Huyền Song, bất quá bên cạnh còn đặt một chiếc dù giấy dầu, dưới chiếc dù là bản đồ đường đi của U Lan sơn trang, bên trong ghi rõ ràng dấu hiệu tất cả vị trí bẩy rập và cơ quan.
Nam nhân này tại sao lại kỳ quái như vậy.
Lâm Bảo Nhi nhìn bản đồ một hồi, cầm lấy dù hướng về chỗ ở của mình thật cẩn thận tiêu sái mà đi.
“Vì sao lại đem bản đồ đưa cho nàng? Không phải ngươi vẫn hoài nghi ý đồ của nàng sao?”
Hồng Trần cười hì hì như bóng ma ở bên cạnh đi tới, theo thói quen tính khoát tay lên trên vai của Huyền Song.
“Lấy tay ngươi ra.”
Huyền Song đẩy tay Hồng Trần khỏi vai của mình, lấy tay vỗ vỗ tro bụi trên vai, trên mặt mang theo thần sắc không kiên nhẫn.
“Ai, thật khiến cho người ta thương tâm, nói như thế nào ta cũng là tình nhân trong mộng của hàng nghìn hàng vạn cô gái trong Tô Dương thành a, ngươi đối với ta như vậy, thật sự là làm ta rất. . . . . .”
“Bá!”
Huyền Song từ trong tay áo rút ra một cây chủy thủ(dao găm) lóe hàn quang, khiến u quang ở trước mắt Hồng Trần lướt qua, “Ta không muốn nghe ngươi nói lời vô nghĩa.”
“Ai, nhiều năm như vậy, ngươi vẫn như thế. . . . . . Cố chấp.”
Hồng Trần cười giật giật ngón tay, hồng sắc thân ảnh quỷ mị xoay chuyển một chút trước mắt Huyền Song, chờ khi hắn quay người lại, thanh chủy thủ cầm ở trong tay đã bị hắn đoạt lấy.
“Bệnh của ngươi còn chưa có khỏi, không thể động khí. Thứ này rất nguy hiểm, ta thay ngươi bảo quản trước đi, ha ha. . . . . .”
Hồng Trần đem thanh chủy thủ thu được kia bỏ vào trong tay áo, cười lớn nghênh ngang mà đi.
Huyền Song đứng nguyên tại chỗ, nguyên bản lạnh lùng con ngươi thế nhưng lại lan tràn ra nhiều điểm ý cười. . . . . .
Ai! Chết tiệt Huyền Song, tên bệnh quỷ chết tiệt!
Ban đêm, Lâm Bảo Nhi nằm ở trên giường nhìn nóc nhà không ngừng mắng Huyền Song, tên kia thật đúng là chuyên phá hư mất điểm then chốt, vừa thấy mình tiếp cận cùng Hoàng Tuyền, lập tức đã nghĩ biện pháp bắt hắn đi nơi khác rồi.
Ô ô ô. . . . . . Vậy kế hoạch B của mình tìm ai để hoàn thành a?
“Chán đến chết mất!” Lâm Bảo Nhi trở mình một cái, hé ra tờ giấy da từ trong ngực của nàng lặng yên lấy ra.
Là tấm bản đồ Huyền Song để lại cho nàng.
Lâm Bảo Nhi mở ra xem, mấy ký hiệu bên trên đó thật sự là phi thường cẩn thận, ngay cả WC ở chỗ nào đều ghi rõ ràng , còn có luyện võ trường, phòng bếp, chỗ ở mỗi người. . . . . .
Chỗ ở của mọi người. . . . . .
“Đằng” một tiếng Lâm Bảo Nhi từ trên giường ngồi dậy, nếu B kế hoạch đã không thể thực hiện được , vậy dứt khoát dùng kế hoạch A là được rồi.
Dù sao trong tấm bản đồ này cũng có ký hiệu phòng ngủ của Độc Cô Hiểu.
Coi như là đánh cuộc một phen đi!
Lâm Bảo Nhi từ trên giường nhảy xuống, đẩy cửa ra nhìn nhìn, ngoài cửa bóng đêm dày đặc, ‘tí tách’ những giọt mưa ban ngày rơi đã tạnh, một vầng trăng rằm sáng tỏ chiếu rọi phía chân trời, tỏa ra ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Chọn ngày không bằng đụng ngày liền hôm nay đi!
*Nguyên văn ‘trạch nhật bất như chàng nhật’: Nghĩa 1 theo QT ‘Cải lương không bằng bạo lực’ nói thật nhìn cái nghĩa này Hàn đố mọi người hiểu lun; thôi thì nghĩa 2 như trên ‘Chọn ngày không bằng đụng ngày’ ý lựa chọn không bằng trùng hợp.
Lâm Bảo Nhi cầm bản đồ chí khí hùng tâm* tiêu sái ra khỏi phòng, mang theo đèn lồng màu quất hồng, đối chiếu với hướng dẫn trên bản đồ, thật cẩn thận đi tới cửa phòng Độc Cô Hiểu.
*Chí khí hùng tâm: quyết tâm mạnh mẽ, khiên quyết.
Trong phòng còn ánh sáng nến.
Xem ra hắn còn chưa có nghỉ ngơi, Lâm Bảo Nhi đi tới cửa, sửa sang lại một chút đầu tóc cùng y phục, nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng.
“Thùng thùng!”
“Mời vào.” Bên trong truyền đến một giọng nam trầm thấp.
Lâm Bảo Nhi có chút khẩn trương đẩy cửa mà vào, trong phòng trống trơn, tận cùng bên trong có chiếc gường khắc hoa cùng sa mạn màu đỏ tươi, dưới giường đặt một đôi giày nam màu đen, chẳng lẽ hắn đi ngủ?
“Độc Cô đại ca?”
Lâm Bảo Nhi nhẹ nhàng gọi một tiếng, bốn phía im ắng đích, không ai đáp lại.
Nàng rón ra rón rén hướng bên thiết giường nhích lại gần, hít một hơi thật sâu, dùng sức kéo tấm màn gường duy nhất kia ra. (Hàn: Aaaaaa. . . . . . . . . . . . )
Một cái bóng đen ở trước mắt Lâm Bảo Nhi nhoáng lên một cái, sau đó nàng chỉ cảm thấy phía sau lưng bị người dùng lực đẩy một phen, cả người té ngã ở trên giường.
“Ai?” Lâm Bảo Nhi trỏ mình hoảng sợ kêu to.
“Là ta.” Khuôn mặt bệnh trạng của Huyền Song, trong khoảnh khắc chậm rãi phóng đại ở trước mắt Lâm Bảo Nhi.
“Ngươi vì sao lại ở chỗ này?” Lâm Bảo Nhi toàn thân đề phòng từ trên giường ngồi dậy.
“Theo ngươi thì sao?” Huyền Song tiến lên từng bước, gắt gao nhìn Lâm Bảo Nhi.
“Nơi này có phải là. . . . . . là phòng của ngươi không?” Lâm Bảo Nhi âm thầm trách mình rất sơ ý, tên Huyền Song này nào lại có lòng tốt như vậy, đem bản đồ sơn trang đưa ình đâu? Nơi đầu cây dù rõ ràng có gian trá!