TUYỆT SẮC TIỂU THÁI GIÁM


Sáng sớm, tiếng gà gáy sớm xẹt qua chân trời.
Trời ạ! Rốt cục trời cũng sáng!
Lâm Bảo Nhi ôm chăn mền của Hồng Trần bố trí cho nàng từ trong phòng vọt ra, đây không phải là nơi ở cho người ngốc đấy chứ, tiếng lẩm bẩm vang lên cả đêm, tiếng ma sát liên tiếp vang lên, càng khiến người ta sợ hơn là nửa đêm còn có những tiếng “Hoắc hoắc” làm người khác phải sởn tóc gáy.
Lâm Bảo Nhi mơ mơ màng màng ngồi xuống cái ghế dài trong sân, ôm chăn mền, bất tri bất giác tiến vào giấc mộng đẹp…
“Tiểu Long Nữ, Tiểu Long Nữ…”
Từng tiếng trầm thấp kêu lên, bay vào lỗ tai Lâm Bảo Nhi.
“Chán ghét!” Lâm Bảo Nhi cau mày trở mình.
“ùm.”
Cả người và chăn mền cùng rơi xuống đất.
“Ai u.”
Lâm Bảo Nhi mở mắt ra liền thấy được vẻ mặt hả hê của Hoàng Tuyền.
“Ngươi đã tỉnh?” Hoàng Tuyền cười hì hì, nhìn khuôn mặt khổ sở của Lâm Bảo Nhi.
“Nói nhảm, chẳng lẽ ta đang mộng du sao?”
Lâm Bảo Nhi từ trên mặt đất đứng dậy, mất hứng nhìn qua Hoàng Tuyền, ” Hôm nay sao ngươi dậy sớm như thế, không phải ngủ đến khi tự động tỉnh sao?”

“Hôm nay khác với mọi ngày.” Hoàng Tuyền thần bí nhích về phía Lâm Bảo Nhi, nhỏ giọng nói với nàng, “Hôm nay vương gia muốn dẫn mọi người ra ngoài.”
“Xuất môn? Các ngươi muốn đi đâu?” Lâm Bảo Nhi lập tức khẩn trương, Độc Cô Hiểu muốn đi, nàng phải làm gì bây giờ a?
“Không phải là các ngươi, mà là chúng ta. Chúng ta đều cùng đi.” Hoàng Tuyền nháy mắt vài cái, “Lần này là ngươi có phúc phần. Nhữ Nam vương phủ, ngươi đã từng nghe nói chưa?”
Lâm Bảo Nhi lắc đầu.
“Ừ, lần này chúng ta phải đi vương phủ, cho ngươi biết cái gì gọi là xanh vàng rực rỡ, nhà cao cửa rộng.
Vẻ mặt Lâm Bảo Nhi rất nghe lời, gật đầu một cái, bày ra một bộ dạng mừng rỡ, kỳ thật nàng ghét nhất những nơi xanh vàng rực rỡ, ví như hoàng cung, ví như lạc thân vương phủ.
Khi mặt trời lên cao, mọi người trong U Lan sơn trang cũng đã thu thập xong hành lý, tụ tập đến cửa lớn.
Lâm Bảo Nhi nhìn chung quanh một lần, thân tín của Độc Cô Hiểu đều đang ở đây, duy chỉ có tên Huyền Song là không thấy bóng dáng.
“Thế nào? Đang tìm ai?” Hồng Trần cười mờ ám nhìn Lâm Bảo Nhi, “Đang tìm Tiểu Song Song a?”
“Ai đang tìm hắn!” Lâm Bảo Nhi đem mặt uốn éo lại “Vĩnh viễn không nhìn thấy hắn thì càng tốt.”
“Thời gian không sai biệt lắm,” Hồng Trần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tự nhủ, “Huyền Song muốn ở lại trong sơn trang quản lý tất cả, hắn không cùng chúng ta đi.”
“Ai rảnh quản hắn làm gì! Đúng rồi!” Lâm Bảo Nhi quan sát mọi nơi, “Lôi Huyễn, Thiên Hòa, Thiên Tuyết cũng không có a, họn họ cũng ở lại sơn trang sao?”
“Không có, trời còn chưa sáng bọn họ đã đi.”
“Đi, đi làm gì a?”
“Đi…”
“Hồng, ngươi tới đây một chút!” Lam Hải cất tiếng la cắt đứt lời nói của Hồng Trần.
“A!” Hồng Trần đáp ứng, xoay người đi tới.
Lâm Bảo Nhi giật giật thân thể, tầm mắt chuyển sang người của Độc Cô Hiểu đang đứng một bên.
Độc Cô Hiểu mặc cẩm bào màu xa da trời, thần sắc nghiêm túc chưa từng có.
Nhữ Nam vương phủ, chính là nhà của Độc Cô Hiểu…Lần này đi Nhữ Nam vương phủ, chẳng lẽ Độc Cô Hiểu muốn hành động gì sao?Cố ý phái Lôi Huyễn, Thiên Hòa, Lục Thiên Tuyết đi, là sợ bọn họ biết được bí mật gì không thể cho ai biết sao?
Vậy sao còn phải mang theo người lai lịch bất minh như mình?
Lâm Bảo Nhi khẽ thở dài một hơi, Độc Cô Hiểu này, thật sự nàng có chút đoán không ra…
“Lên đường a!”
Vừa lúc đó Độc Cô Hiểu nhẹ nhàng phất tay, Hồng Trần, Hoàng Tuyền, Lam Hải đều lưu loát lên ngựa. Lâm Bảo Nhi hơi ngẩng đầu, nàng đối với cưỡi ngựa là dốt đặc cán mai a! Huống chi, cũng không có người chuẩn bị ngựa cho nàng! Chẳng lẽ muốn nàng cưỡi lừa đi sao?
“Tiểu Long Nữ, nếu không thì cùng ta ngồi chung một con đi?” Hồng Trần mỉm cười, đưa tay về phía Lâm Bảo Nhi.

“Ta…”
“Long cô nương vẫn nên cùng ở một chổ với ta!”
Độc Cô Hiểu thản nhiên nói.
Sao? Lâm Bảo Nhi có chút thụ sủng nhược kinh, nhìn Độc Cô Hiểu.
Độc Cô Hiểu vươn tay, nhìn về phía Lâm Bảo Nhi gật đầu nhẹ.
“Ta đây sẽ không khách khi a!”
Lâm Bảo Nhi bắt lấy tay Độc Cô Hiểu, lòng bàn tay của hắn lạnh như băng…
Độc Cô Hiểu dùng sức một chút, vừa cười vừa kéo Lâm Bảo Nhi lên lưng ngựa. Lâm Bảo Nhi tựa vào trước ngực Độc Cô Hiểu lại không có tí cảm giác an toàn nào, trái lại, nàng cảm thấy nội tâm mình phi thường bất an.
Ngưng Sương cưỡi hồng mã, lập tức lạnh lùng nhìn hai người, trong mắt hiện lên một tia sát khí.
“Giá!”
Vài người cưỡi ngựa bụi đất tung bay ra khỏi Dương Thành.
Lâm Bảo Nhi ngồi trước người Độc Cô Hiểu, trong lòng cảm thấy bất an không thooi, gió lớn cứ thổi vào mặt, làm nàng không thể mở mắt ra được.
“Ngươi khỏe không?” Độc Cô Hiểu hơi cuối đầu, nhẹ giọng hỏi một câu.
“Khá tốt!” Lâm Bảo Nhi gật đầu,” Độc Cô đại ca, lần này xuất môn sao không đem theo Khoái Phi ?”
“Ta để nó ở lại sơn trang với Huyền Song, một mình hắn ở lại sơn trang thì quá cô đơn.”
Một người, một vẹt, một tòa nhà lớn…Lông mày Lâm Bảo Nhi chậm rãi giãn ra, cuộc sống của Huyền Song thật ung dung a….
Trên đường đi ngựa không dừng lại, sáu người đi mất ba ngày, rốt cục đến đêm thứ tư cũng đã đến Nhữ Nam vương phủ.

Những tia nắng còn sót lại bao phủ cả vương phủ tạo nên một cảm giác thật thê lương, Lâm Bảo Nhi đứng trước cửa Nhữ Nam vương phủ, trong lòng không khỏi bi thương một hồi, chỗ này… Nhất định đã có một chuyện gì đó phát sinh làm lòng người não nề.
“Sao còn không đi?” Hồng Trần đứng ở cửa ra vào nhìn Lâm Bảo Nhi còn đang sững sờ.
Lâm Bảo Nhi khôi phục lại tinh thần, cười cười, “Ta từ một nơi nhỏ đến, chỉ là một tiểu nha hoàn chưa từng thấy qua tòa nhà nào lớn như vậy, có chút sợ hãi.”
“Không sợ, không sợ a!”
Hồng Trần làm như thật, vỗ vào vai nàng.
“Hừ, phẫn trư ăn lão hổ.” Ngưng Sương bên cạnh bọn hắn đi qua, lạnh lùng quẳng xuống một câu.
Hồng Trần nhìn bóng lưng của Ngưng Sương, ánh mắt hiện liên thần sắc bất đắc dĩ, “Tiểu Long Nữ ngươi không cần phải để ý đến nàng, nữ nhân này kỳ dị lắm, bất quá…” Hồng Trần hạ thất âm thanh, “Hình như chủ công đối xử với ngươi rất tốt! Ngươi nói xem đây là sao chứ?”
“Ta cũng không phải Tiểu Trầm Dương, ta làm sao biết chứ.”
Lâm Bảo Nhi lắc lắc đầu, tiêu sái đi vào cửa chính vương phủ.
“Tiểu Trầm Dương?” Hồng Trần ngơ ngác một hồi, sau đó đuổi theo Lâm Bảo Nhi, đi đến bên cạnh hỏi: “Uy, Tiểu Trầm Dương là ai vậy?”…
Trong vương phủ rất ít hạ nhân, hơn nữa những người này tuổi cũng đã cao.
Lâm Bảo Nhi bị Lam Hải ép vào phòng kế bên phòng Độc Cô Hiểu. Ở đây, gian phòng rất lớn, nhưng trong phòng lại bày trí vô cùng đơn giản.
Lâm Bảo Nhi ngồi trên giường lớn của mình, nghĩ như thế nào cũng thấy Độc Cô Hiểu có chút kỳ quái.
Nam nhân này sao tự nhiên đối tốt với mình như vậy.


Bình luận

Truyện đang đọc