TUYỆT SẮC TIỂU THÁI GIÁM


“Chưởng quầy, ột phòng hảo hạng!” Độc Cô Hiểu bước vào khách điếm, nói không suy nghĩ.
“Không, một phòng bình thường là được rồi.”
Lâm Bảo Nhi cầm túi tiền quơ quơ trước mắt Độc Cô Hiểu, tiểu tử này đã không mang tiền mà còn muốn trọ phòng tổng thống, tự nhiên như người Mỹ í!
“Không phải nàng có ngân lượng sao?” vẻ mặt Độc Cô Hiểu không tình nguyện, hắn có khi nào ở phòng bình thường chứ?
“Ngươi bị thương, không cần tìm đại phu sao? Hai người chúng ta đi kinh thành không cần lộ phí sao? Chẳng lẽ ngươi tính đi bộ tới kinh thành? Bây giờ đã mất xe ngựa với đồ đạc thì phải tính cho kỹ.” Lời Lâm Bảo Nhi nói rất rõ đạo lý nên ngay cả lão bản cũng gật đầu theo.
“Vị công tử này, ngươi thật có phúc a, có một nương tử tốt như vậy.”
“Ai là hắn…” Lâm Bảo Nhi nói đến một nửa thì ngừng lại, ra vẻ bọn họ là vợ chồng thật.
Độc Cô Hiểu nhìn bộ dáng xấu hổ của Lâm Bảo Nhi thì nhịn không được nhếch nhếch khóe môi, lần đầu tiên hắn cảm thấy nàng cũng có mặt đáng yêu.
“Được rồi, đi thôi!” Lâm Bảo Nhi đỡ cánh tay Độc Cô Hiểu, “Về phòng trước đi! Lão bản, nhớ nói phòng bếp làm giúp mấy món điểm tâm, thuận tiện kiếm giùm chúng ta một đại phu lại đây!”
“Được!” Lão bản rất sảng khoái gật đầu.
“Còn có,” Lâm Bảo Nhi dặn dò thêm, “nhớ tìm đại phu giỏi nhất!”
“Không phải nói cần tiết kiệm ngân lượng sao?” Độc Cô Hiểu khó hiểu nhìn Lâm Bảo Nhi.
“Chuyện khác có thể tiết kiệm, chứ còn xem bệnh đương nhiên phải tìm đại phu tốt nhất, thời buổi bây giờ rất nhiều đại phu dỏm, ai, nói với ngươi cũng vô dụng, ngươi là Vương gia cao cao tại thượng làm sao hiểu được chuyện của tầng lớp dưới chứ!” Lâm Bảo Nhi bất đắc dĩ lắc đầu. Hai người theo sau tiểu nhị đi về phòng trọ.

Phòng này trong mắt Độc Cô Hiểu chỉ có thể dùng từ “Đơn sơ” để hình dung. Thế nhưng không hiểu vì sao, nằm trên cái giường vừa cứng vừa nhỏ kia, hắn lại cảm thấy trong lòng ấm dào dạt.
“Uy, sao ngươi lại có bộ dáng hưởng thụ như vậy?” Lâm Bảo Nhi chớp chớp mắt, “Xài bạc của người khác thật thích sao?”
“Ân!” Độc cô hiểu gật gật đầu.
“Ngươi còn gật đầu!” Lâm Bảo Nhi há to miệng, “Ta muốn tính tiền lời, một ngày bảy phần, à không mười phần lời.” (PL: mình nghĩ giống như 7% và 10%)
“Không thành vấn đề.” Độc Cô Hiểu nhìn nàng, “tiền của ta tất cả đều cho nàng. Như vậy nàng vui vẻ không?”
“Đương nhiên…” Lâm Bảo Nhi quay sang, “ta vui vẻ thì liên quan gì tới ngươi!”
“Khách quan! đại phu tới rồi!”
Tiếng tiểu nhị truyền vào, Lâm Bảo Nhi lập tức ra mở cửa. Ngoài cửa là một lão đại phu khoảng hơn năm mươi tuổi, tóc và râu bạc trắng, gương mặt nhiều nếp nhăn, trên người mặc áo bào màu xám, trong tay cầm theo một hòm thuốc.
“Tiểu phu nhân, là ngươi muốn xem bệnh sao?”
“Không phải ta, là…tướng công!” Hai chữ cuối cùng cơ hồ thoát ra từ kẽ răng của nàng.
“Nga, là phu quân ngươi!” Lão đại phu vuốt vuốt chòm râu, “ở nơi nào, ta xem xem.”
“Không phải nằm trên giường sao? Ngài không nhìn rõ a?” Lâm Bảo Nhi trả lời lão đại phu thị lực lờ mờ thông cảm.
Lão đại phu cười đi đến bên giường, động tác thuần thục bắt mạch cho Độc Cô Hiểu, rồi lại quan sát vết thương trên người hắn.

“Không trở ngại, không trở ngại, chỉ là bị thương ngoài da, không tổn thương tới nội tạng. Phu nhân cứ yên tâm, sẽ không ảnh hưởng gì tới sinh hoạt vợ chồng.”
“Ngươi không cần nói nhiều thứ vô nghĩa như vậy!” Lâm Bảo Nhi nhìn lão với ánh mắt xem thường, “Mau bốc thuốc cho hắn!”
“Được được!”
Đại phu mở hòm thuốc ra lục lọi bên trong cả nửa ngày, cuối cùng mừng rỡ lấy ra một cái bình nhỏ màu đen, “Cái này là phương thuốc tổ truyền của nhà ta, ngươi chỉ cần bôi ở miệng vết thương của tướng công ba ngày sau sẽ khỏi hẳn, cam đoan không lưu lại sẹo, tuyệt đối không ảnh hưởng tới chuyện vợ chồng các ngươi…”
“Dừng lại!” Lâm Bảo Nhi đem bao tiền quơ trước mặt đại phu, “Bao nhiêu tiền?”
“Này…” đại phu gãi gãi đầu, “cái này ít nhất cũng…hai trăm hai!”
“Hai trăm hai?” Lâm Bảo Nhi nắm chặt tay, “Đại phu chúng ta nói chuyện một chút được chứ?” Nói xong Lâm Bảo Nhi lôi kéo túm đại phu ra cửa.
“Uy, không phải muốn nói chuyện sao? Sao lại lôi ta ra ngoài?” Lão đại phu vẻ mặt nghi vấn nhìn Lâm Bảo Nhi.
“Giả trang! Ngươi còn dám giả trang!” Lâm Bảo Nhi dùng sức túm râu lão đại phu.
“Ai u! Ai u! được rồi được rồi, Bảo nhi, ngươi đừng túm !” Lão đại phu mỉm cười nhìn Lâm Bảo Nhi, “Làm sao ngươi biết là ta?”
“Ta chưa thấy qua đại phu nào không đứng đắn như vậy!” vẻ mặt Lâm Bảo Nhi tự tin, “Thanh Thần, ngươi sao lại ở chỗ này?”
“Ta chỗ nào cũng có mặt được!” Thanh Thần vuốt râu, mặt mày hớn hở, nói như kiểu chuyện gì hắn cũng làm được.

“Cắt!” Lâm Bảo Nhi bĩu môi, “Ngươi nghĩ ngươi là không khí a! Nhưng mà…lần này ngươi tới đúng lúc, chúng ta bị mất xe, hành trang lại đánh mất, trên người ngươi có bạc không? đều cho ta!”
Vừa nghe đến bạc Thanh Thần lập tức trở nên nghiêm túc, “Bạc ta không có, tuy nhiên…phí khám bệnh ta có thể không thu.”
“Ngươi…”
“Cùng lắm thì bình dược này ta cũng không tính!” Nói xong Thanh Thần cầm bình dược bỏ vào tay Lâm Bảo Nhi rồi xoay người chuồn ra ngoài.
“Ngươi…” Tên này thật vô tình vô nghĩa…
Lâm Bảo Nhi cầm bình dược tức giận đi vào trong phòng.
“Đại phu đi rồi a?” Độc Cô Hiểu nhìn Lâm Bảo Nhi tò mò hỏi.
“Ta cầu cho hắn xuất môn bị xe cán, ăn cơm bị viêm ruột, ngủ…”
“Chỉ có hai trăm hai thôi mà, không cần rủa tới vậy chứ?” Độc Cô Hiểu thấy Lâm Bảo Nhi phản ứng có chút quá.
“Ngươi không biết! Hắn là…Quên đi!”
Lâm Bảo Nhi cầm bình dược ném cho Độc Cô Hiểu, “Giờ thì bôi thuốc đi, dược này hiệu quá chắc hẳn là không tồi.” Tuy rằng nàng đối với nhân phẩm của Thanh Thần có chút hoài nghi, nhưng đối với dược của hắn thì phi thường tán thưởng.
Độc Cô Hiểu gật gật đầu, cởi bỏ y phục trên người vụng về bôi thuốc, thuốc rơi tung tóe ra giường
“Đại ca, đó là dược, không phải phấn xoa người!” Lâm Bảo Nhi vẻ mặt tiếc rẻ đoạt lấy bình thuốc trong tay Độc Cô Hiểu, bất đắc dĩ nói, “Để ta giúp ngươi bôi thuốc.” Thuốc tốt như vậy, thật sự là lãng phí!
Độc cô hiểu nhìn nàng chần chờ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
Lâm Bảo Nhi rắc thuốc bột vào lòng bàn tay rồi thoa lên vết thương trên người Độc Cô Hiểu.

Độc Cô Hiểu chậm rãi nhắm mắt lại. Tay nàng thật dịu dàng, thật ấm áp làm Độc Cô Hiểu trong nhất thời quên đi đau đớn. Trong tri nhớ, mẫu thân cũng từng dịu dàng cẩn thận bôi thuốc cho hắn như vậy, chính là…hai loại cảm giác ấm áp này rõ ràng lại không giống nhau.
“Có nghĩ tới sau khi tới kinh thành sẽ như thế nào chưa?” Độc Cô Hiểu bỗng nhiên thấp giọng hỏi.
Lâm Bảo Nhi tay bỗng cứng đờ, sau khi tới kinh thành…
Tiếp theo đương nhiên là đi lấy thuốc giải cứu Tư đồ, sau đó…
Tay nàng không kìm được run lên một chút, nàng cũng không biết tương lai sẽ như thế nào.
“Độc Cô Hiểu,” Lâm Bảo Nhi cuối đầu nhìn Độc Cô Hiểu nằm một bên nhắm mắt dưỡng thần, “Ngươi có nghĩ tới sau khi ngươi tới kinh thành rồi sẽ như thế nào không?”
“Hoàng thượng chắc sẽ nghĩ mọi biện pháp đẩy ta vào chỗ chết.” Độc Cô Hiểu nhẹ nhàng bâng quơ nói, giống như là nói chuyện ai khác chứ không phải chuyện của hắn.
“Nếu đã dự đoán được nguy nhiểm như vậy thì vì cái gì còn muốn cùng ta quay về kinh?” Lâm Bảo Nhi tò mò nhìn hắn, nam nhân này suy nghĩ luôn ngoài dự đoán của mọi người.
“Đây là trách nhiệm của ta.” Độc Cô Hiểu mở to mắt, ánh mắt nhu tình sâu không thấy đáy.
“Trách nhiệm…” Lâm Bảo Nhi yên lặng, không biết nếu ngày nào đó Độc Cô Hiểu biết mọi chuyện chỉ là một âm mưu thì hắn sẽ như thế nào?
“Được rồi!” Lâm Bảo Nhi vỗ vỗ tay, “Thoa thuốc xong rồi, mặc lại quần áo đi, cẩn thận vết thương.”
” Ừm!” Độc Cô Hiểu gật gật đầu, bọn họ tựa hồ đã lâu không có bình tâm nói chuyện như vậy.
Nửa đêm, Độc Cô Hiểu ngủ một mình trên giường nhỏ còn mà Lâm Bảo Nhi vì chiếu cố người bệnh mà cam tâm tình nguyện trải đệm nằm dưới đất.
Ai, cái gì gọi là hiền lương thục đức, dịu dàng săn sóc? Trước mắt hắn chính là hiền thê lương mẫu điển hình a!
Độc Cô Hiểu nương theo ánh trăng ngắm nhìn gương mặt ngủ say của Lâm Bảo Nhi, mặt hắn hiện rõ vẻ ôn nhu, lần đầu tiên hắn cảm thấy được có nữ nhân này ở bên cạnh là một chuyện rất tốt.


Bình luận

Truyện đang đọc