TUYỆT SẮC TIỂU THÁI GIÁM


Xem ra là toi công bận việc một hồi, Lâm Bảo Nhi nhịn không được thở dài.
Quên đi, bản thân giống như rảnh rỗi mua việc vào thân, hoàng đế háo sắc kia muốn thú ai thì thú, chính mình tại sao lại nhiều trách nhiệm như vậy? Hoàng hậu nương nương, Bảo Nhi biết ngươi là người tốt, thế nhưng ta thực sự không giúp được ngươi! Dù sao ngươi hiện tại cũng đang mang thai, mẫu bằng tử quý, hẳn là sẽ không thất sủng lân nữa đi?
Về phần chính mình sao, nếu có một ngày đêm trong cung rối loạn không chỗ đi, hì hì…phải đi Tư Đồ phủ cọ cơm ăn, tiểu tử Tư Đồ Lăng An kia hẳn là sẽ không cự tuyệt nhỉ?
Ngay lúc Lâm Bảo Nhi chìm đắm trong trong ảo tưởng tốt đẹp của nàng, một âm thanh giết lợn tàn nhẫn đem nàng kéo về cái thế giới tàn khốc này–
“Ai nha! Có lầm hay không vậy! Lập tức phải bắt đầu biểu diễn rồi, tiện nhân Thanh nhi kia sao lại không thấy tăm hơi đâu?”
Lâm Bảo Nhi theo tiếng hét nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử trung niên giống như Mẫu Dạ Xoa đứng ở cửa phòng hóa trang, hai tay nắm chặt thùng gỗ giống như con rắn nước, vẻ mặt người đàn bà chanh chua, đang hướng về phía các mỹ nữ trong phòng điên cuồng phun nước bọt, toàn bộ hình dáng như thùng phun nước không có địch thủ.
“Con mắt các ngươi đã đem đi nghỉ mệt hay sao? Một người sống sờ sờ mà gặp hay không cũng không biết?”
“Vương phu nhân, chúng ta. . .”
“Ngươi cái gì ngươi, trong hội trường mọi người đã đến đông đủ rồi, đang chờ mười hai mỹ nhân lên sân khấu, hiện tại chỉ có mười một người thì làm sao mà ăn nói đây? A! Nói đi, mấy bà nội câm điếc.”

“Vương phu nhân,” Ngưng Sương đi về phía trước, “Thiếu một người thi tìm một người thay thế là được, cái gì mười hai mỹ nhân, nguyên bản cũng chỉ là một con số mà thôi, ở trên đài đi ngang qua sân khấu, tùy tiện biểu diễn một tiết mục là xong việc. Ngài nói phải không?”
“Ngưng Sương cô nương, ta biết ngươi là người đứng đầu trong giới này, có rất nhiều đại lão gia đều là hướng về phía ngươi, thế nhưng mười hai mỹ nhân cũng là ta tỉ mỉ chọn lựa, hiện tại ngươi gọi tùy tiện tới một người cho đủ số, làm như vậy ta còn có uy tín hay sao?” Vương phu nhân hiển nhiên có chút không hài lòng về đề nghị của Ngưng Sương.
Này thật đúng là sơn cùng thủy tận không sợ không đường ra, thôn nhỏ đã hiện ra. (Linh: ý là còn có hy vọng)
“Vương phu nhân!” Lâm Bảo Nhi bước tới một chút, ưu nhã tiêu sái, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Vương phu nhân,”Phu nhân -”Nàng cố ý tăng thêm âm rung, chớp chớp đôi mắt to như nước trong veo của mình, tay thành hìng hoa sen đặt ở bên má, bày ra tạo hình kinh điển của một tiểu thư khuê các,”Ngươi xem ta thế nào?”
“Ngươi?” Vương phu nhân nháy cặp mắt như cá vàng, tả hữu quan sát Lâm Bảo Nhi vài vòng từ trên xuống dưới, “”Không tệ, không tệ, ngươi tên là gì?”
“Tiểu Long Nữ!” Lâm Bảo Nhi lập tức lộ ra một nụ cười mỉm ( Dương Quá huynh đệ, xin lỗi nhé, ượn tên lão bà của ngươi dùng một lát)
(Linh: ai không biết về Dương Quá- Tiểu Long Nữ thì xin mời coi Thần điêu đại hiệp nhé)
Vương phu nhân nhìn nàng, trầm mặc không nói. Một lát sau, nàng rốt cục hỏi một vấn đề phi thường nghiêm trọng – “Tiểu Long Nữ? Ngươi họ Tiểu hay là họ Long a?”
“Cái này. . . Ta họ long, Tiểu Long Nữ là biệt danh của ta, Vương phu nhân thích thì có thể gọi ta Long Nhi.”

“Được rồi! Long cô nương, ngươi đã đối với đại hội lần này nhiệt tình như vậy, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi. Bất quá thời gian lập tức sẽ tới rồi, ngươi nhanh lên một chút thay y phục, hóa trang cho tốt chuẩn bị lên sân khấu!”
“Vâng”Lâm Bảo Nhi chỉ một ngón tay, đại hội tuyển hoa khôi thân ái, ta tới đây.
“Long cô nương thích y phục màu gì?” Chuyên gia hoá trang trong hậu trường phi thường nhiệt tình đi đến bên cạnh Lâm Bảo Nhi hỏi.
“Tùy tiện đi”Lâm Bảo Nhi hướng về phía nàng mỉm cười một chút, ngồi ở trước gương đồng, mặc cho người nhìn giống như thợ cắt tóc sờ tới sờ lui trên đầu mình.
Mục đích của nàng chính là quấy rối, bất luận sự tình gì cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của nàng.
Chỉ một lát sau,một Tiểu Long Nữ phiên bản thôn nữ xưa nay chưa từng có long trọng sinh ra với tốc độ kinh người.
Lâm Bảo Nhi sờ sờ khuôn mặt bản thân “hoa sen trang điểm”, giương mắt nhìn một chút kiểu tóc y như bị sét đánh vừa kéo kéo váy màu cam tựa bao tải lủng trên người, thoả mãn hương cái gương đồng ngoái đầu nhìn lại cười như trăm hoa đang nở, hắc hắc, tạo hình này, thực sự là thay đổi 180 độ nha, cam đoan tất cả người quen dưới đài đều không nhận ra mình.
“Được rồi! các mỹ nhân, đã đến giờ rồi, tất cả đều ra đi!” Vương phu nhân vẻ mặt hưng phấn đứng ở cửa, hướng về phía mọi người khoát tay áo.
Các đại mỹ nữ như hoa như ngọc lúc nghe tiếng gọi, mang theo vừa khẩn trương vừa hưng phấn, tâm tình kích động nhẹ nhàng mà chân thành tiêu sái ra khỏi hậu trường.

“Ngươi đây là. . .” Vương phu nhân thấy tạo hình khác người của Lâm Bảo Nhi thì đầu tiên cả kinh, nhưng lập tức thần bí cười cười,”Long cô nương thực sự là thông minh, ngươi nhất định là nghĩ tại lúc tỷ thí tài nghệ mới để lộ ra tuyệt mỹ trang dung, như vậy khán giả dưới đài tự nhiên sẽ đối với ngươi có ấn tượng khắc sâu.”
“Đúng vậy!” Lâm Bảo Nhi gật đầu, “Vương phu nhân ngài thực sự là thông minh tuyệt đỉnh a! Điểm ấy của ta tiểu kỹ lưỡng ngài liếc mắt thì xem thấu!”
“Dĩ nhiên”Vương phu nhân đắc ý ưỡn ngực, “Ta là ai nha! Được rồi, nhanh lên một chút đi tới đi! Ta chờ mong biểu diễn của ngươi!”
Ở phía sau, người chủ trì trên sân khấu đã kết thúc phần mở màn “Phía dưới, bây giờ là phần chúng ta chờ mong đã lâu, mọi người nhìn kỹ, nghìn dặm chọn một trong các mỹ nữ lóe sáng thành công!”
Dưới đài một tràng hoan hô nhảy nhót. . .
Tuyển thủ sắp xếp xong tạo hình, một người tiếp một người lên sân khấu, phi thường đúng dịp là Ngưng Sương ở ngay phía trước Lâm Bảo Nhi.
Đây là ý trời sao?
Ngay trong nháy mắt Ngưng Sương đi lên đài, Lâm Bảo Nhi phía sau nàng cố sức giẫm lên tà váy của nàng.
Ngưng Sương hơi lảo đảo một chút, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, bất quá rốt cuộc nàng vẫn phi thường linh hoạt ổn định thân thể của chính mình. Mặt mang mỉm cười đích tiếp tục đi về phía trước, không chút nào để ý tới mảnh váy bị Lâm Bảo Nhi giẫm lên kia.
Ngưng Sương mới vừa lộ diện trên sân khấu thì phía dưới đài lập tức nhốn nháo hẳn lên, hoan hô cùng hò hét tiếng liên tiếp nối liền thành một tràng.
Lâm Bảo Nhi nhìn gấu váy dưới chân Ngưng Sương bởi vì cố sức giãy mà bị rách, nhíu nhíu mày, Ngưng Sương cô nương này… hình như là có võ công.

“Tuyển thủ kế tiếp là – Tiểu Long Nữ! Long cô nương!”
“Uy, đến ngươi rồi!” Người phía sau huých vào Lâm Bảo Nhi.
“Ừm” Lâm Bảo Nhi điều chỉnh lại cơ thể một chút, lắc lắc eo thon nhỏ, mang theo bộ vẻ mặt dáng tươi cười tiêu sái tiến lên đài.
“Chào, ta là số mười Tiểu Long Nữ, khán giả bên này các ngươi tốt chứ?”
Lâm Bảo Nhi hướng về khán giả phía đông khoát tay áo, sau đó quay đầu hướng về khán giả phía tây nhe răng cười, “Khán giả bên này các ngươi tốt chứ? Làm cho ta nghe thấy âm thanh của các ngươi được không?”
“Thiết!”
Dưới đài phát ra một tiếng xuỵt.
“Còn có khán giả trên lầu, các ngươi tốt chứ?”
Lâm Bảo Nhi quay lại thân người ngẩng đầu hướng về phía trên lầu hô to. Trong nháy mắt lúc ngẩng đầu lên, nàng liếc mắt thì thấy được Lục Thiên Diệc cùng Lục Thiên Tuyết, xem vẻ mặt của bọn hắn thì tựa hồ một điểm cũng không có nhận ra mình.
“Ca, số mười này tò mò kỳ quái!” Lục Thiên Tuyết vẻ mặt hứng thú nhìn dưới đài “Tiểu Long Nữ”.“Đúng vậy!” Lục Thiên Diệc không yên lòng trả lời, con mắt hắn thế nhưng nhìn chằm chằm vào số chín Ngưng Sương trên đài. Nữ tử này có mỹ lệ đặc biệt


Bình luận

Truyện đang đọc