VỊ NHÀ TÔI HÔM NAY CÓ CHÚT LẠ

Gần xuống chân núi, ngài Hách phát hiện điện thoại đã có sóng, vội vùng sử dụng 3% pin cuối cùng để gọi cho những người khác trong công ty.

Bốn người đứng một chỗ đợi. Một lúc sau, đoàn của thầy Chu xuống núi trước, thầy Chu và cô Hà nghiễm nhiên đi cùng.

Từ tối hôm qua tới sáng sớm hôm nay không dùng bữa tử tế, đứng được một lát, cái bụng của ngài Hách cứ không ngừng ọc ọc, cũng bởi bốn bề yên tĩnh mà âm thanh này rất vang dội.

Trợ lý Tưởng là người đầu tiên nghe thấy hai tiếng này, mặc dù có chút muốn cười nhưng không quá chú tâm, ai mà ngờ được bụng ngài Hách cứ la ó không ngừng, trợ lý Tưởng thực sự không nhịn được, quay đầu sang nhìn hắn.

Ngài Hách cũng xấu hổ, nhìn trợ lý Tưởng cười ngại ngùng, ôm bụng ngồi xuống bên bụi hoa.

Trợ lý Tưởng cũng cười, cô quay đầu đi, sau khi thu lại ý cười, cô nhìn chằm chằm mặt đất hỏi: “Sếp ơi, có phải anh thích ai rồi không?”

Dù là một câu hỏi nhưng không có ý nghi vấn.

Ngài Hách chớp mắt mấy bận, hắn không nghĩ tới cô sẽ đột ngột hỏi điều này, trung thực trả lời: “Ừm.”

Trợ lý Tưởng nghe thấy câu trả lời này, dù trong lòng có chút mất mát đã lường trước được, thế nhưng nhiều hơn cả là sự yên lòng.

Trợ lý Tưởng hối hận không thôi về những hành động ấu trĩ, ngốc nghếch* của mình, nhưng đồng thời cảm xúc vô cùng trào dâng, nó làm cô hưng phấn không thôi. *Sa điêu /沙雕/: lái của từ “ngốc bức”

Trợ lý Tưởng nhìn ngài Hách, ánh sáng hít dramu lập lòe trong hai mắt, hỏi: “Có phải là anh Chu vừa nãy không ạ?”

“Hả?”

Ngài Hách ngừng thở, trợn tròn mắt, đột nhiên cảm thấy vô cùng nguy hiểm và quẫn bách khi bị người nhìn thấu tấm lòng.

Cũng không biết tại sao, bụng ngài Hách lại đột ngột kêu lên.

Ngài Hách không trả lời thẳng, thăm dò hỏi: “Sao lại nói vậy?”

Cho dù ngài Hách không trả lời, trong lòng trợ lý Tưởng cũng đã có đáp án, cô nhẹ giọng nói: “Nhìn ra được ạ…”

“Sếp à, anh biết không? Đôi mắt của anh là đôi mắt không che giấu được chuyện gì.”

“Nếu đã thích một người, thì cho dù không nói thành câu, không biểu hiện thành hành động, thì đôi mắt cũng thể hiện hết thảy cảm xúc.”

Trợ lý Tưởng bỗng nhận ra, anh Chu và ngài Hách là đồng tính, không có cách nào kết hôn và sinh con. Lại nhìn bộ dáng thầm mến của ngài Hách, cô đột nhiên cảm thấy hắn có chút đáng thương.

Trước đây cô chưa từng thấy một Alpha thích một Alpha khác, bởi vì nó không chỉ sai về quy chuẩn xã hội, mà còn trái với quy luật tự nhiên.

Tương lai của ngài Hách sẽ khó khăn như thế nào? Cô không dám nghĩ nhiều.

Lúc đó, ngài Hách im lặng không nói, trợ lý Tưởng cũng không tiếp tục bắt chuyện.

Không lâu sau, đoàn nhân viên đã đến, họ vây quay ngài Hách ồn ảo hỏi chuyện.

Ngài Hách thuật lại sơ qua tình huống, mọi người cuối cùng cũng an tâm, cả đoàn đi về phía xe buýt, chuẩn bị lên đường về nhà.

Trợ lý Tưởng bị đám chị em quây lại không cho chạy, họ vai kề vai, lưng dựa lưng, một người trong đó mờ ám hỏi: “Đêm qua thế nào? Có gì xảy ra không?”

Trợ lý Tưởng bắt sóng ánh mắt hít dramu, bất lực cười.

“Cũng bình thường.”

Hội chị em không hài lòng: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị!”

“Tin tôi đi, không có chuyện gì xảy ra cả. Mấy bà khỏi cần tưởng bở.”

Hội chị em từng người một than thở tản ra, tiếp tục đề tài tán gẫu trước đó.

Bình luận

Truyện đang đọc