VỊ NHÀ TÔI HÔM NAY CÓ CHÚT LẠ

Ngài Hách vui vẻ làm việc cả ngày, trong đầu chỉ toàn câu nói Chu tiên sinh sẽ ăn tối với hắn lúc sáng.

Hơ, không biết Chu tiên sinh định làm món gì ngon nhỉ?

Thực sự rất muốn Chu tiên sinh sống với mình, như vậy mỗi ngày đều được… nhìn thấy cậu ấy. Không biết có cách nào để cậu ấy ở lại tối nay không…

Khụ khụ, không thể nghĩ tới chuyện kia được.

Trợ lý Vương hãi hùng, thấp thỏm nhìn mặt sếp đang đỏ ửng, vội vàng đứng dậy mở cửa sổ văn phòng.

Vù vù-

Một trận gió lớn thổi qua mặt bàn sếp tổng khiến giấy tờ bay tứ tung, người trong phòng cũng bị thổi cho giật mình.

“Tiểu Vương, cậu mở cửa sổ làm gì?”

Trợ lý Vương sợ hãi vội vàng đóng cửa sổ lại.

“Sếp, em thấy anh bị nóng, mặt đỏ ửng như thế, còn vã mồ hôi đầy mặt…”

“Ặc…” Ngài Hách chột dạ, không tự nhiên nới lỏng cổ áo một chút, nói: “Không sao, tôi không nóng, làm việc hơi mệt thôi.”

Trợ lý Vương nhìn thoáng qua vết hickey đỏ ửng bắt mắt trên cổ ngài Hách- vết tích thân mật.

Giờ đến lượt trợ lý Vương đỏ mặt.



Sau khi tan làm, ngài Hách quyết định ghé qua siêu thị mua thêm ít nguyên liệu nấu ăn tươi mới, tới lúc tính tiền mới nhớ ra trong nhà không có hành, nhưng túi đồ đã đầy rồi, hắn chỉ đành tay trái cầm túi lớn, tay phải cầm một bó hành tây.

Ngài Hách lái xe vào gara, tay xách nách mang vào nhà, lúc đó nhìn thấy có một người phụ nữ đang đi qua đi lại trước cửa nhà hắn.

Hứa Đình đứng ngồi không yên trong nhà cả ngày hôm nay. Trời về chiều, có một điều gì đó chợt thôi thúc trong lòng bà.

Bà cũng không hiểu nổi mình, giống như lần trước chủ động đi gặp Triển Kiếm, rõ ràng bà không muốn đi tìm y, bà cũng không phải là kiểu người hay chủ động. Nhưng dạo gần đây bà luôn có một cảm giác bị thôi thúc khó hiểu, thôi thúc bà đi tìm Triển Kiếm, đi tìm đứa trẻ này.

Bà không biết mình đã mong mỏi điều gì khi gọi cuộc gọi sáng nay. Nhưng sau khi nghe thấy âm thanh của đứa trẻ kia, bà cảm thấy mình thua rồi. Con trai đã lớn khôn, vì hai đứa nó yêu nhau, nên cho dù về nhà ở, nó vẫn yêu thích những thứ mình thích. Có lẽ trong lòng nó, nơi đó thoải mái hơn ở nhà.

“Chào bà… Xin hỏi bà là?”

Hứa Đình giật nảy mình quay ra sau, sau lưng bà là một người đàn ông cao lớn điển trai, vóc dáng không hơn kém con trai mình, lại có một đôi mắt to giống Triển Kiếm. Trên người hắn phảng phất khí vị Alpha khiến người khác an tâm, lại khoác trên mình bộ âu phục cắt may tinh tế mặc khi đi làm, thành ra bó hành tây trong tay lại trở thành điểm buồn cười.

Hứa Đình bình tĩnh lại, mở lời: “Xin chào, tôi là mẹ của Chu Mạt, Hứa Đình.”

Lần này đến lượt ngài Hách hoảng hốt, tình huống gì thế này, sao mẹ của Chu tiên sinh đột nhiên đến đây?!

Tính làm gì vậy?!

Ngài Hách lắp bắp trả lời: “A a, chào dì, cháu là Hách Tuấn Anh. Cháu… cháu là, Chu Mạt…”

Hắn xoắn xuýt, không biết có nên nói thật không? Nên nói sao bây giờ, nói mình là bạn trai sao?

Hắn rối đến độ vã cả mồ hôi tay, bó hành cầm bên tay trái xém chút nữa rơi xuống đất.

Đúng là rất lúng túng.

“À thưa dì, mời dì vào nhà ạ.”

Hứa Đình ngồi trong phòng khách uống trà, ngài Hách xách nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp. Hắn héo đi trong nháy mắt, căng thẳng tới mức không biết phải nói gì với Hứa Đình đang ngồi bên ngoài, bèn vội vàng gửi tin nhắn cho Chu tiên sinh.

Chu Mạt đáp: Tôi đang ở siêu thị, tôi về ngay đây.

Ngài Hách lại nghĩ bậy nghĩ bạ, nếu sáng nay mình không nghe điện thoại thì mẹ của Chu tiên sinh sẽ không tức giận, cũng sẽ không đến tìm mình và quăng chi phiếu vào mặt mình.

Cầm số tiền này, mau rời khỏi con trai tôi!

Ngài Hách lại đau khổ vỗ mặt, tuy hắn bằng này tuổi đầu rồi nhưng đôi lúc đầu óc vẫn chập mạch, đặc biệt là lúc căng thẳng, chỉ sợ mình nói linh tinh làm người lớn phật lòng.

Cứ trốn mãi trong bếp cũng không hay, hắn mở tủ bếp lấy gói trà ngon ra, ngâm một lúc mới bưng ra phòng khách.

Hứa Đình vẫn ngồi đường hoàng trên ghế, biểu cảm trên khuôn mặt không thể nhìn ra là đang nghiêm túc hay đang không vui.

Ngài Hách đổi cho bà một tách trà khác, nhỏ giọng nói: “Dì, mời dì uống trà ạ.”

Hứa Đình đáp một tiếng, tầm mắt chuyển về phía hắn, tỉ mỉ quan sát người trước mặt.

Hắn căng thẳng đan hai tay vào nhau đặt trên đùi, hai ngón cái cứ ngọ nguậy liên hồi.

Hứa Đình đột nhiên hỏi: “Một mình cậu sống ở đây sao?”

Ngài Hách nhanh chóng trả lời: “Dạ vâng.”

“Căn nhà này khá rộng, bài trí cũng ổn, một người ở hơi lãng phí.”

Ngài Hách không hiểu nhưng vẫn trả lời: “Đây là phòng ba cháu chọn giúp, nhưng họ không sống cùng cháu nên hơi trống trải.”

Hứa Đình nhìn hắn đăm đăm: “Mắt của cậu rất giống ba cậu.”

Hắn kinh ngạc: “Dì biết ba cháu ạ?”

Hứa Đình chợt chột dạ không rõ nguyên do, bà cũng không muốn giải thích kĩ: “Trước đây tôi và ba cậu là bạn học cũ.”

“À à, ra vậy ạ.”

“Cậu với…” Hứa Đình nói chậm lại, có chút khó nói, “Cậu với Chu Mạt quen nhau thế nào?”

Ngài Hách không hồi hộp nữa, bởi vì trông Hứa Đình còn căng thẳng hơn cả hắn, “Cậu ấy là giáo viên nhà trẻ của cháu cháu, bọn cháu quen nhau ở nhà trẻ.”

Nhắc tới điều ấy khiến hắn hồi tưởng lại những lần gặp nhau đầy trùng hợp giữa mình và Chu tiên sinh.

Trong bệnh viện, trong phòng gym, trong khu du lịch, trong lễ cưới…

Tựa như ông trời mách bảo, hai người vốn không liên quan đến nhau, lại bị từng chút nhỏ nhặt gắn kết vào nhau, rồi trở thành những người không thể thay thế của đối phương.

Cửa nhà mở ra, Chu Mạt vội vàng trở về, trên mặt vẫn vương nét căng thẳng.

Anh cất đồ bước vào phòng khách, đúng lúc nghe thấy Hách Tuấn Anh nói: “Dì có muốn ở lại ăn cơm với chúng cháu không ạ?”

Hứa Đình có chút do dự, bà quay đầu, cũng nhìn thấy Chu Mạt vừa trở về.

Bình luận

Truyện đang đọc