VỊ NHÀ TÔI HÔM NAY CÓ CHÚT LẠ

Sau khi vào rạp, Tần tiểu thư và Chu Mạt đều không nói chuyện. Rõ ràng ngồi cạnh nhau nhưng lại như hai người xa lạ, không ai nói một câu, chỉ tự xem điện thoại của bản thân.

Trong rạp không nhiều người, phim còn chưa chiếu, trên màn ảnh lớn đang chiếu quảng cáo tẻ nhạt.

Chu Mạt phá vỡ sự yên tĩnh trước: “Mọi việc sắp xếp xong rồi à?”

Tần tiểu thư hơi nghiêng đầu, đáp: “Vâng, anh đừng lo, bên kia có bạn đón em rồi.”

Chu Mạt nhẹ giọng nói: “Vậy thì tốt, ngày mai em khởi hành luôn đi.”

Tần tiểu thư ngẩn ra, hỏi: “Vậy bên nhà anh…”

Chu Mạt không để tâm: “Không sao, em đừng để ý, tôi sẽ giải thích.”

Tần tiểu thư nhẹ giọng đáp lại một chữ, sau đó hai người lại im lặng.

“A, dì xinh đẹp!”

Trong hành lang đột nhiên văng vẳng một thanh âm đáng yêu.

Tần tiểu thư nghe tiếng quay sang nhìn, là một lớn hai nhỏ lúc nãy.

Trần Gia Huân chủ động đi trước, tiếng vừa rồi là của bé.

“Trùng hợp quá, lại gặp rồi.” Tần tiểu thư mỉm cười, sờ đầu Trần Gia Huân, sau đó ngẩng đầu, gật đầu chào hỏi với ngài Hách.

Hách Tuấn Lãng tự động tìm một chỗ để ngồi, không thèm bố thí một ánh mắt tới chỗ này, mặt mày hung thần ác sát.

Trần Gia Huân bắt chuyện xong lập tức chạy về, ngoan ngoãn ngồi kế bên Hách Tuấn Lãng.

Hách Tuấn Lãng trừng mắt với bé, quạu: “Sao cậu không ngồi với dì xinh đẹp luôn đi?”

Trần Gia Huân lắc đầu cười: “Tớ biết cậu không vui.”

Hách Tuấn Lãng bĩu môi, nhẹ bẫng nói: “Tớ không có.”

Nói xong, lông mày đang nhăn chặt của nó cũng dãn ra một chút.

Ngài Hách thấy vậy, đành phải ngồi xuống bên cạnh Tần tiểu thư.

Ngài Hách cũng hết cách, tạo hóa thật trêu ngươi, mua mỗi cái vé cũng chọn bên cạnh người ta.

Thầy Chu vừa rồi cũng nhìn thấy ngài Hách khi họ đang chào hỏi. Anh cũng muốn cất lời chào, nhưng lúc hắn nhìn ngài Hách, không biết là hắn cố ý hay vô tình bỏ qua ánh nhìn của anh, hai người không nhìn nhau.

Ngài Hách dường như không nhìn thấy thầy Chu, nhanh chóng ngồi xuống. Bấy giờ, giữa hai người cách nhau một Tần tiểu thư, điều này làm thầy Chu cảm thấy có một cảm giác lúng túng quái dị.

Phim đến giờ chiếu, đèn trong rạp bị tắt hết, bốn phía đen kịt, màn ảnh lớn bắt đầu chiếu phim.

Vài phút trước khi bắt đầu, ngài Hách gần như không chú tâm vào việc xem phim, hai tay hắn nắm chặt, nhận ra đầy lòng bàn tay là mồ hôi.

Tần tiểu thư ngồi bên cạnh hắn, cách hắn rất gần, trên người có mùi nước hoa rất nồng, cũng rất quen thuộc.

À, phải rồi, nhớ rồi.

Ngài Hách nhớ lần gặp cô ở nhà thầy Chu, trên người cô có mùi nước hoa này.

Ngài Hách đột nhiên bực bội không lý do, hắn kiềm chế nhịp thở chậm lại, ấu trĩ nghĩ, có thể hít càng ít thì càng tốt.

Thế nhưng mỗi lần hắn hít thở, hắn vẫn có cảm giác mình cứ bực thêm, thật sự là quá dày vò.

Ngay lúc đó, điện thoại trong túi quần của ngài Hách bất ngờ đổ chuông, chung quanh đang yên tĩnh, tiếng chuông vang lên rất đột ngột. Ngài Hách ngạc nhiên, không ngờ bản thân lại quên tắt âm trước khi vào rạp. Hắn luống cuống lấy điện thoại ra, chưa kịp nhìn thấy người gọi là ai đã tắt máy ngay lập tức.

Ngài Hách ngồi một lúc thấy không yên lòng. Hắn nhỏ giọng nói với Tần tiểu thư: “Phiền cô giúp tôi trông hai đứa nhỏ một lúc, tôi ra ngoài một lát.”

Thấy Tần tiểu thư đồng ý ngài Hách mới đứng dậy, bước ra ngoài.

Ngài Hách vào nhà vệ sinh, bên trong không có ai, hắn đi tới trước cửa sổ, lấy điện thoại ra gọi lại.

“Hey, đẹp trai.” Là lão Tôn đã lâu không gặp.

“Ừ, sao vậy?”

“Cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi chút… Lễ cưới ngày mai của Tiểu Giả ông có đến không?”

Ngài Hách dứt khoát trả lời: “Đi chứ. Sao ông lại hỏi vậy?”

Lão Tôn khà khà hai tiếng mới tiếp tục: “Không có gì, không có gì. Tôi vừa nói chuyện với người ta, nếu ông đi thì tôi yên tâm rồi.”

Ngài Hách không hiểu: “Nói cái gì cơ? Với ai? Yên tâm là ý gì?”

“Ờ thì… Là… Chắc ông không biết…”

Ngài Hách nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh tà dương rơi xuống sân thượng tòa nhà đối diện, sắc cam rực rỡ phản xạ trên bề mặt, rơi vào cửa kính, trông rất đẹp mắt.

“Lương Chính trở lại.”

Ngài Hách lặng im, lại nhận ra mình nghe tin này mà tâm vẫn lặng như nước.

“Cậu ta không phải đang sống tốt ở Quảng Châu sao, về đây làm gì?”

“Ờm… Ai biết đâu. Nhưng mà cậu ta sẽ dự lễ cưới. Đẹp trai này, cậu ta nói cậu ta nhớ anh em bạn bè lắm… và… nhớ ông nhiều lắm. Thừa dịp đám cưới Tiểu Giả lần này để anh em tụ họp một phen.”

Ánh sáng trong mắt ngài Hách vụt tắt, hắn đáp: “Ừ, tôi biết rồi.”

Lão Tôn chắc không biết nói gì thêm, hỏi thăm đơn giản vài câu rồi tắt máy.

Ngài Hách cất điện thoại, buồn bực ngán ngẩm tiếp tục ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Hắn cảm thấy cảnh tượng này rất thích hợp để làm một điếu thuốc. Tiếc là hắn không thạo hút thuốc, cũng chẳng có thuốc.

Sau lưng có tiếng bước chân, đáy lòng hắn nháy mắt rung lên, hắn nở nụ cười tự giễu với chính mình.

Ngài Hách không cần nghĩ cũng biết người tới là ai.

Là thầy Chu.

“Đang nhìn gì vậy?” Anh hỏi.

Ngài Hách không nhìn anh, cũng không trả lời, hỏi ngược lại: “Bộ phim ngây thơ lắm đúng không?”

Thầy Chu ngẩn ra, nhẹ giọng đáp: “Ừm.”

Ngài Hách đột nhiên phì cười, nói một câu nhẹ tênh: “Tôi cũng ấu trĩ lắm đúng không?”

Thầy Chu bối rối, không hiểu ngài Hách nói vậy là ý gì. Mà nụ cười kia của ngài Hách, thầy Chu chưa từng thấy, khóe miệng hắn miễn cưỡng câu lên, ý cười trong mắt như có như không, nhưng nhìn kỹ lại chẳng giống đang cười.

Thầy Chu sóng vai bên cạnh hắn, cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, anh hỏi: “Sao vậy? Không vui à?”

“Không phải, chỉ bỗng dưng nghĩ vậy.”

Thầy Chu không biết nói gì thêm, đợi ngài Hách nói tiếp, nhưng hắn không nói nữa.

Ánh tà dương ngoài cửa sổ dần buông xuống.

Giữa không gian yên tĩnh, thầy Chu đột nhiên cất tiếng.

“Anh đừng nghĩ nhiều, Tần tiểu thư với tôi là bạn bè, tôi chỉ dẫn cô ấy tới đây xem phim… Cô ấy sắp ra nước ngoài rồi.”

Lời này nói ra làm ngài Hách hơi ngạc nhiên, đến cả thầy Chu cũng sửng sốt.

Đầu óc anh đột nhiên hoạt động hết công suất trở lại, nhanh trong phát hiện một loạt vấn đề.

Tại sao mình lại giải thích chuyện này cho hắn?

Thầy Chu ảo não nghĩ, lời vừa nãy của mình thốt ra theo bản năng, chính anh cũng chẳng hiểu tại sao mình lại nói vậy.

Ngài Hách nghiêng đầu nhìn lại anh.

Thầy Chu đoán trong đôi mắt kia tràn đầy hoài nghi đi, vì thế anh không dám đối diện với hắn.

Đây là lần thứ hai trong đời Chu Mạt cảm thấy hoảng loạn vì chính hành động của mình.

Lần thứ nhất là lần đầu tiên…

Hình như đã nhiều năm trôi qua rồi, trong một góc tối tăm nào đó, trên mặt đất tán loạn kẹo gấu, bạn nhỏ Chu Mạt hạ xuống môi cậu nhóc ngốc nghếch đối diện một nụ hôn như một sự trừng phạt.

Có lẽ thầy Chu vẫn còn nhớ tới tận bây giờ.

Bình luận

Truyện đang đọc