VỊ NHÀ TÔI HÔM NAY CÓ CHÚT LẠ

Hứa Đình thức dậy từ sáng sớm, bà rửa mặt rồi lên lầu tưới hóa. Gần đây Hứa Đình dậy càng ngày càng sớm, tự tỉnh chứ không bị đánh thức. Bà bắt đầu ảo não nghĩ, có phải mình đã lớn tuổi rồi không.

Bảy rưỡi sáng, bảo mẫu bày bữa sáng lên bàn ăn, Chu Võ đã ngồi từ lâu bên bàn ăn đọc báo, ông thoáng nhìn qua Hứa Đình đang chậm rãi ngồi xuống, hỏi: “Bàn ăn thiếu người đúng không?”

Hứa Đình nhìn quanh, quay sang gọi bảo mẫu: “Cô gọi nó dậy đi.”

Bảo mẫu đứng yên không nhúc nhích, dè dặt trả lời: “Thưa bà, Chu Mạt đêm qua không về…”

Hứa Đình sửng sốt: “Cái gì? Không về?”

Chu Võ không lên tiếng, nhíu mày.

Không khí trên bàn ăn chìm trong im lặng. Hứa Đình không mở lời, cúi đầu bình tĩnh thong thả ăn cháo. Nhưng bà lại mất tập trung, cháo đọng lại trên thìa rơi xuống mặt bàn.

Tới khi sắp ăn xong bữa sáng Hứa Đình mới mở miệng: “Lát nữa tôi gọi điện cho nó.”

Chu Võ nhìn bà, trầm giọng lên tiếng: “Nhắc nó đừng đi làm trễ.”

Ông đứng dậy mặc áo khoác, Hứa Đình đứng sau giúp ông kiểm tra cặp táp.

“Hôm qua ông không uống thuốc?” Hứa Đình cầm lọ thuốc lên hỏi ông, mày mặt rất khó coi: “Ông bằng này tuổi đầu rồi còn không biết uống thuốc đúng giờ sao?”

Chu Võ giải thích: “Có lẽ do bệnh viện nhiều việc, tôi quên mất.”

Tâm trạng của bà đột nhiên tệ hẳn, bà tức giận nói: “Lại kiếm cớ do công việc bận rộn, cũng bởi vì công việc của ông mà giờ nhiều bệnh như thế.”

Chu Võ cũng chỉ yếu thế trước mặt bà: “Được, tôi biết rồi, hôm nay tôi sẽ nhớ uống.”

Hứa Đình thở dại, một lần nữa cất gọn lọ thuốc vào cặp táp.



Chu Mạt bị tiếng chuông báo thức từ điện thoại gọi dậy, anh nhìn sang bên cạnh, Hách Tuấn Anh vẫn còn ngủ say.

Tứ chi hai người dính lấy nhau làm anh không dám cử động, chỉ sợ vừa nhúc nhích một chút sẽ làm hắn tỉnh dậy.

Chu Mạt nhấc cánh tay tê rần lên tìm điện thoại, tin nhắn Wechat trong nhóm chat bệnh viện nhảy liên tục, hàng loạt thông báo hiện lên cùng lúc vào sáng sớm.

Anh nhìn một hồi, thời gian từ từ trôi qua, nếu không rời giường sẽ tới bệnh viện muộn mất. Hách Tuấn Anh vẫn dựa vào bả vai anh, hô hấp đều đều, không biết đang mơ mộng đẹp gì.

Chu Mạt nhúc nhích chân trước, cố gắng kéo cái chân bị đè ở dưới ra. Khó khăn lắm mới giải phóng được cái đùi, đang định kéo nốt cánh tay thì Hách Tuấn Anh tỉnh giấc bất ngờ, mũi hừ nhẹ một tiếng, ôm cả eo và cánh tay Chu Mạt vừa kéo ra, siết chặt người vào ngực.

Chu Mạt bất lực bật cười, cúi đầu nhẹ nhàng cọ mũi vào sống mũi hắn. Hách Tuấn Anh mở mắt, khàn khàn hỏi: “Dậy sớm vậy?”

Chu Mạt hôn nhẹ lên môi hắn, dịu dàng nói: “Tôi phải tới bệnh viện, hôm nay có ca sớm. Vẫn buồn ngủ thì ngủ thêm một lát, tôi làm bữa sáng cho cậu.”

Hách Tuấn Anh mơ màng đáp: “Để tôi làm bữa sáng cho cậu, tôi làm liền nè.” Càng nói mí mắt càng díu lại.

Chu Mạt kéo cánh tay bị ôm về, nhỏ giọng nói: “Ngủ tiếp một lúc đi, tôi sẽ không làm ồn.”

Hách Tuấn Anh lại ngủ thiếp đi, đột nhiên tiếng điện thoại vang lên inh ỏi, hắn vươn tay tới tủ đầu giường, cầm lấy thủ phạm gây ồn ào.

“Alo?”

Hách Tuấn Anh không nghe thấy ai nói gì, hắn cau mày đưa điện thoại tới trước mặt. Hắn nhận ra điện thoại này không phải của mình, trên màn hình hiển thị chữ “Mẹ” cực lớn.

Hách Tuấn Anh giật mình tỉnh ngủ, hắn sợ đến mức không biết phải làm gì, điện thoại bị siết chặt trong tay, dù sao nếu cúp máy bây giờ sẽ càng rắc rối hơn.

Hứa Đình cuối cùng cũng mở miệng, Hách Tuấn Anh nghe được một âm thanh lạnh lùng: “Xin chào?”

“Đây là điện thoại của Chu Mạt, nó đang ở với cậu à.”

Hách Tuấn Anh giật mình thon thót, chỉ có thể đáp: “Vâng, phải… Chào dì ạ…”

Đầu kia điện thoại im lặng trong chốc lát, một lần nữa cất giọng không cảm xúc: “Nhắc nó đi làm đúng giờ.”

Nói rồi bà tắt máy, Hách Tuấn Anh còn chưa kịp hiểu gì.

Chu Mạt làm bữa sáng xong, lúc vào phòng chỉ thấy Hách Tuấn Anh đang ngơ ngác nhìn điện thoại, “Sao thế?”

“Hình như mẹ cậu vừa gọi tới.” Hách Tuấn Anh nuốt một ngụm nước bọt.

“Cậu nhận máy? Bà ấy nói gì?”

“Bà ấy dặn… cậu đi làm đúng giờ.”

Chu Mạt nhíu mày lại trong giây lát, lại nhanh chóng thả lỏng. Anh xoa đầu Hách Tuấn Anh nói: “Được rồi, nhanh ra ăn sáng đi.”

Hách Tuấn Anh vẫn không yên lòng, mặt mày ảo não hỏi: “Hôm qua cậu không về nhà, có phải bà ấy giận không?”

Chu Mạt vừa gấp chăn vừa đáp: “Sẽ không đâu.”

Hách Tuấn Anh vào nhà vệ sinh rửa mặt, chưa kịp nhổ đống bọt trong miệng thì chạy ra ôm lấy Chu Mạt từ phía sau, lúng búng không rõ nói: “Có phải tối nay Chu tiên sinh phải về không?”

Chu Mạt nhìn hắn mặt mày tiếc nuối, bật cười: “Vậy chiều nay sau khi tan làm chúng ta cùng nhau ăn tối nhé?”

Hách Tuấn Anh há to miệng đáp “Được”, thiếu chút nước nuốt đống bọt vào bụng.

Bình luận

Truyện đang đọc