VỊ NHÀ TÔI HÔM NAY CÓ CHÚT LẠ

11 giờ 30 phút đêm, Hách Tuấn Anh ngoan ngoãn nằm trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà, không hề cảm thấy buồn ngủ. Hắn không nhúc nhích, chăn được đắp phẳng phiu kín kẽ, trông y hệt một tấm ảnh tĩnh.

Nhưng không ai biết được nội tâm hắn đang sóng lớn cuồn cuộn như thế nào.

Tôi! Thoát! Kiếp! Độc! Thân! Rồi!

Trong đầu hắn chỉ có độc một câu này, không thể nghĩ được bất cứ thứ gì khác.

Hắn độc thân gần ba mươi năm rồi á! Ai mà biết tự dưng mất đi thân phận chó độc thân cao quý trong một đêm không ai hay biết chứ!

Trời ơi tôi tiếc quá, tôi tiếc muốn khóc luôn!

Ngài Hách hưng phấn nghĩ.

Hắn không buồn ngủ, hắn cầm điện thoại lên, kìm lòng không đậu mở Wechat ra.

Hắn thực sự rất muốn cầm cái loa to bự ra hét, tốt nhất là cả thế giới nghe hết đi, hắn thoát kiếp độc thân rồi!

Nói cho ai giờ?

Ngài Hách run rẩy mở khung chat với lão Tôn ra, nhưng mãi vẫn không biết nhắn gì.

Hắn nằm nghĩ, nhưng chữ nghĩa trong đầu khô như sa mạc Sahara, hắn chỉ nhớ mỗi câu “Chúng ta quen nhau đi” của thầy Chu, nhớ hết lần này đến lần khác.

Ngài Hách đặt điện thoại xuống, thở dài, yên lặng trùm chăn kín mặt.

Hai gò má dưới hai bàn tay to lớn ấm áp lặng lẽ đỏ lên.

“Sao ngày này lại thành hiện thực thế này…” Ngài Hách sầu não lẩm bẩm.

Hách Tuấn Anh, một người thường xuyên mất ngủ, lần thứ hai nghe nhịp đập vui sướng của con tim, nghe đến hừng đông.



Ngày hôm sau, chúng nhân viên kinh hoàng phát hiện, sếp Hách vác tròng mắt đen thui đi làm, trên mặt là cảm xúc vui vẻ tột độ.

Thực sự là… kỳ lạ thấy má…

Chiều hôm đó, trợ lý Vương như mọi ngày ôm tài liệu, bưng cà phê tới phòng sếp tổng. Đứng trước cửa kính, trợ lý Vương còn chưa gõ cửa, xuyên qua lớp kính thủy tinh nhìn thấy ông chủ nhà mình đang nhìn bản hợp đồng mới trên bàn cười khúc khích.

Ờm, nụ cười thật giống con nít.

Trợ lý Vương thu cái tay định gõ cửa lại, anh nghĩ đủ chuyện trong một giây, ông chủ là… xem hợp đồng đến điên hay là nhìn hoa nở đến sảng?

Trong lúc đó, ngài Hách nhanh chóng lấy điện thoại ra, vội vàng tìm kiếm trong Wechat.

Mãi tới khi nhìn thấy tên của thầy Chu mới hoàn toàn yên tâm.

Hắn cũng cảm giác được mọi cử chỉ của mình hình như hơi quá khích, nhưng hắn thực sự không tin được mình và thầy Chu đã ở bên nhau. Hắn cứ nghĩ mãi, mình có phải đang nằm mơ không, mấy thứ kia đều là mơ mộng hão huyền hết.

Đợi đã, trên đời này tồn tại một Chu Mạt à? Không phải là ông trời lừa tôi chứ…

Cấu mình một cái thật mạnh, auuu, không phải mơ.

Hắn vô cùng lo lắng mở Wechat, trong Wechat có một cửa sổ chat ghi tên thầy Chu đang nằm yên tĩnh, tin nhắn cuối cùng được anh gửi vào sáng nay là “Chào buổi sáng”.

Ngài Hách thở dài một hơi, tất cả đều là sự thật.



Bốn ngày sau ngày tỏ tình, thầy Chu lại phát hiện ngài Hách càng lạnh nhạt với mình.

Thật ra không thể nói là lạnh nhạt được, mà là không nhiệt tình như trước đây, từ sáng đến tối không gửi một tin nhắn, bảo đi hẹn hò thì nói không rảnh, cứ như là xấu hổ quá nên trốn tránh anh.

Anh cũng bực bội lắm mà không làm gì được. Đương nhiên anh cũng không biết nội tâm ngài Hách giờ này đang xoắn quẩy lắm.

Ngày nọ, lúc thầy Chu mới tan làm, anh nhìn thấy xe ngài Hách đậu trước cửa vườn trẻ.

Anh hơi kinh ngạc, lòng mang chút mong đợi đi tới.

Ngài Hách chủ động mở cửa xe, anh chỉ biết ngồi vào một cách thật tự nhiên.

Anh hỏi: “Tới đón Tuấn Lãng à.”

Ngài Hách ngẩn ra, hoảng loạn, lắp bắp nói: “Không… À… Tôi… Tôi tới đón cậu…”

Thầy Chu nở nụ cười.

Ngài Hách che giấu cảm giác thẹn thùng, tay đặt trước miệng ho khan vài cái, sau đó vươn người ra phía sau lấy ra một cái túi bự, đặt vào lòng thầy Chu.

“Đây là?”

Vừa hỏi, thầy Chu vừa mở túi giấy ra, bên trong là một ít đồ ăn vặt nhập khẩu, nhìn bao bì thì thấy ghi sản xuất ở nước R, có rất nhiều loại bánh kẹo, nhét căng cả túi.

“Tôi… Tôi mua bừa thôi… Đều không đáng tiền, cậu đừng chê là được… Nhưng mà ngon lắm đó.”

“Cảm ơn, tôi sẽ ăn hết.” Thầy Chu cất túi giấy cẩn thận, vui vẻ đáp.

Ngài Hách vui như sắp bay lên trời.

Thầy Chu hỏi: “Mấy ngày nay bận lắm à?”

“Hả? Cũng bình thường…”

“À… Mấy nay anh không liên hệ với tôi…”

Ngài Hách gào khóc trong lòng: Tôi muốn lắm! Tôi muốn muốn muốn lắm!

Thầy Chu suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Là không quen sao? Tự dưng yêu đương…”

Một câu này đánh trúng chỗ đau của ngài Hách.

Hắn nhỏ giọng thầm thì: “Có thể là vậy, mấy nay nghĩ hơi nhiều… Hơn nữa, đây là lần đầu tiên tôi yêu đương, tôi cũng không biết nên làm gì…”

Ngài Hách ngừng thở, bởi vì thầy Chu đang cầm tay hắn.

Toàn bộ suy nghĩ của hắn dồn vào cái tay bị nắm kia, cái tay kia tiếp xúc với thầy Chu, trung thực truyền tới đại não nhiệt độ bàn tay anh.

Hắn nghe thấy anh nói: “Lần đầu nói chuyện yêu đương à, tôi cũng vậy.”

Ngài Hách hoảng loạn trong lòng, mối tình đầu nè mối tình đầu nè…

“Ờm… Thầy Chu trước đây là thẳng phải không.” Ngài Hách thấp thỏm hỏi: “Ở bên một Alpha, không thấy kỳ lạ sao?”

“Tôi cũng không để ý chuyện này lắm, cũng không có luật lệ nào yêu cầu ai phải thích ai. Tuy đồng tính luyến ái không phổ biến trong xã hội, nhưng nếu là anh, tôi muốn thử xem.”

Sống mũi ngài Hách hơi cay cay, hắn cảm giác tay mình bị nắm chặt hơn.

Tâm tình chôn giấu trong lòng được chấp nhận trực tiếp như thế, thật sự là hạnh phúc muốn khóc.

“Đừng lo lắng, chúng ta cứ tự nhiên thôi.”

“Ừm, thầy Chu, xin được giúp đỡ.”

Bình luận

Truyện đang đọc