VỊ NHÀ TÔI HÔM NAY CÓ CHÚT LẠ

Thầy Chu phát hiện ngài Hách tiến tới, vội vàng dụi tắt điếu thuốc.

“Ngài Hách, làm phiền ngài rồi.”

“Không không không, là làm phiền thầy Chu mới đúng. Thầy xem thằng nhóc này…”

Lời còn chưa nói hết, ngài Hách đã nhìn thấy trên cánh tay của thầy Chu có vài vết cứa vô cùng rõ ràng.

Vừa nãy lúc kính thủy tinh vỡ, thầy Chu lao tới bảo vệ nhóc Hách nên dính phải.

Thầy Chu cũng nhìn theo hướng của ngài Hách, anh phát hiện ra mấy vết thương, vội vàng nói: “A, mấy vết này à, không có chuyện gì đâu, ổn mà, không đáng lo đâu.”

Ngài Hách bắt lấy tay thầy Chu.

Trước ánh mắt trợn tròn khiếp sợ của thầy Chu, ngài Hách lôi từ trong túi quần ra một dải băng cá nhân bản lớn, xé lấy vài cái, còn lại thì thả hết vào túi.

Ngài Hách xé từng miếng băng cá nhân ra, sau đó vô cùng cẩn thận đưa chúng lại gần cánh tay của thầy Chu.

Thầy Chu: “…”

Loại người gì thế này, mắc cái gì mà kè kè lắm băng cá nhân bên người thế!

Rất tiết kiệm phí đi viện!

“Lát thầy Chu về nhà kiểu gì?”

“Tôi đi xe buýt.”

“Trước giờ vẫn ngồi xe buýt về?”

“À không, hôm nay là ngày cấm xe* thôi. Tôi qua thư viện dọn dẹp một lát, ngài cứ mang em Tuấn Lãng về trước đi.”*ngày hạn chế xe theo số: một số nước áp dụng hình thức cấm xe cá nhân theo ngày để giảm thiểu ách tắc giao thông

“Không có chuyện gì, chúng tôi không vội, để tôi giúp thầy dọn dẹp, tôi vô cùng xin lỗi vì chuyện hôm nay…”

Thầy Chu ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt với tầm mắt của ngài Hách, dưới ánh sáng tối tăm của hành lang, hai mắt hắn như tỏa sáng lấp lánh, một thứ ánh sáng kì lạ.

Thầy Chu có chút lúng túng, nhanh chóng né tránh tầm mắt của hắn, không đáp lời.

Ở phía xa xa, bụng nhóc Hách reo lên liên hồi, bác nó không vội nhưng nó vội ăn cơm mà.

Sau đó, một vài điều làm thầy Chu khó xử cũng đến.



Thầy Chu và ngài Hách cùng nhau sắp xếp thư viện.

Ngài Hách xếp gọn từng bàn nhỏ ghế nhỏ, quay đầu thấy thầy Chu đang lau giá sách.

Có vẻ như nóc giá sách hơi cao, thầy Chu cầm khăn lau rất tốn sức, phải duỗi căng cánh tay mới với đến.

Ngài Hách cao hơn thầy Chu một chút, vì thế hắn cầm một cái khăn khác tới, cùng lau với thầy Chu.

Thầy Chu đang mải suy nghĩ, cũng chỉ tùy ý lau qua, ngặt nỗi nóc của giá sách ít khi được lau, bên trên vô cùng bụi. Ngay khi định thả tay xuống, anh cảm nhận được cơ ngực đầy đặn của ngài Hách dán vào lưng mình.

Thầy Chu sửng sốt mất mấy giây, cũng không nhúc nhích, ngay lập tức cảm nhận được hơi thở của ngài Hách bên cổ.

Có chút ngứa, khá nóng.

Nhiều hơn cả là sự phản cảm.

Trong giây phút đó, quả thật thầy Chu cảm thấy có chút chán ghét. May thay ngài Hách tách ra rất nhanh, chút chán ghét này cũng như gió thoảng qua tai.

Cũng không thể trách thầy Chu được, ai bảo hai người này đều là Alpha. Về mặt sinh lí, chỉ có dị tính hút nhau, đồng tính kị nhau. Huống hồ, mỗi Alpha sinh ra đã có quan hệ cạnh tranh, kể cả vấn đề bạn đời hay phương diện khác.

Khi hai Alpha tiếp xúc gần với nhau, tin tức tố giữa hai người sẽ va chạm với nhau, đối phương sẽ cảm nhận được sự khiêu khích, từ đó sinh ra phản cảm.

Thầy Chu hậm hực nghĩ, bản thân có lùn gì đâu, hoàn toàn với tới nóc giá sách, chỉ là không định lau nó mà thôi, cũng đâu cần hắn lau giúp, còn cố ý dựa gần như thế!

Nhưng sao có chuyện như thế nhỉ, ngài Hách trông không giống người không bình thường.

Thầy Chu lại ngẫm lại, bỗng thấy hơi xấu hổ, sao anh lại đi hoài nghi ngài Hách có ý với mình chứ.

Không có chuyện đó đâu, là mình nghĩ nhiều rồi.

Ngài Hách chắc chắn không thích mình đâu

Bình luận

Truyện đang đọc