VỊ NHÀ TÔI HÔM NAY CÓ CHÚT LẠ

Hiệu trưởng nhà trẻ là một người phụ nữ lớn tuổi phúc hậu ăn mặc chỉn chu, bà chỉnh lại cặp kính gọng vàng trên sống mũi, tỉ mỉ nhìn đơn từ chức của Chu Mạt một lần nữa.

Nét mặt bà hiện lên sự khó xử: “Thầy Chu, thầy thực sự muốn rời khỏi nhà trẻ sao?”

Chu Mạt cúi thấp đầu, im lặng.

“Nhưng đám trẻ quý thầy lắm.”

Chu Mạt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Xin lỗi, nhưng em đã suy nghĩ kĩ rồi.”

Hiệu trưởng thở dài, “Thầy ở chỗ tôi công tác mấy năm nay, là một người luôn nhiệt tình với đám trẻ và công việc, thật sự không ngờ tới… Nếu như, tôi nói là nếu như, nếu cậu muốn trở lại, nhà trẻ của tôi luôn luôn chào đón cậu.”

Chu Mạt cúi đầu thật sâu: “Cảm ơn cô.”

Rời khỏi phòng hiệu trưởng, anh bước đi từng bước chậm chạp. Từ những bức vẽ rực rỡ đến những tờ giấy nhớ đầy màu sắc trên tường, tất cả đều một tay anh trang trí. Đi thêm vài bước là bức tường dán đầy tác phẩm mỹ thuật của đám trẻ vẽ mấy hôm trước, những bức tranh sặc sỡ, nét vẽ xiên xẹo miêu tả thiên đường trong mắt lũ trẻ.

“Chào thầy Chu ạ!”

Giọng nói non nớt của trẻ thơ kéo Chu Mạt về thực tại.

Bạn học nhỏ đáng yêu cười toe toét nói với anh: “Thầy Chu ơi, bao giờ cho bọn em học đất nặn nữa nhé, được không ạ?”

Chu Mạt sững người, chữ “được” nghẹn ứ trong cổ họng không thể nói ra. Bạn nhỏ vui vẻ kéo Chu Mạt vào phòng học náo nhiệt, sau đó le te chạy đi tìm bạn bè.

Chu Mạt đứng đó, có bạn nhỏ nhào tới ôm chân anh muốn anh ôm. Nỗi mất mát tràn ngập trong cõi lòng anh. Anh ngồi xổm xuống, ôm lấy đứa trẻ, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhỏ bé.

Những đứa trẻ khác từ xa nhìn thấy, cả đám cười hì hì lon ton chạy tới, vây quanh Chu Mạt muốn anh ôm.

Chu Mạt nhìn từng khuôn mặt ngây thơ trước mắt, trong lòng bỗng thoải mái hơn.

Những bạn nhỏ vui vẻ này, bọn chúng còn quá nhỏ, có lẽ mình đi mấy hôm rồi sẽ quên mình thôi.

Trẻ nhỏ không nhớ được quá lâu, cũng không buồn bã quá lâu, chờ đến khi giáo viên mới đến, có lẽ bọn nhỏ sẽ quên thầy giáo Chu.

Chu Mạt vào phòng giáo viên lấy ra một hộp lớn, bên trong là rất nhiều bánh gato nhỏ. Mỗi chiếc bánh đều tự tay anh làm, dùng hộp giấy nhỏ tỉ mỉ gói lại.

Giữa giờ ngủ trưa, khi đám nhỏ đang say giấc nồng, Chu Mạt lặng lẽ bỏ từng chiếc bánh vào hộc tủ nhỏ kế bên chỗ để cặp của chúng.



“Thực sự phải về sao?” Hách Tuấn Anh hỏi. Hắn dựa vào cánh cửa, hạ mắt nhìn Chu Mạt thu dọn đồ đạc.

Anh cẩn thận gấp gọn vài bộ quần áo, đồ không nhiều, chỉ dùng một cái vali đen nhỏ. Anh kéo khóa vali, đứng dậy, nhìn thân hình cao lớn mạnh mẽ nhưng nét mặt lại như một chú chó đáng thương của Hách Tuấn Anh, Chu Mạt tiến tới ôm hắn.

“Không lâu đâu, tin tôi.” Anh nói vậy.

Hách Tuấn Anh ôm lấy anh, chôn mặt vào bả vai anh, hít một hơi thật sâu. Kể từ lần về nhà đó, tâm trạng của anh ngày một nặng nề, hắn biết cha mẹ của Chu tiên sinh bài xích hắn, và điều ấy làm anh áp lực.

Chu Mạt nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ, “Phản ứng của cha mẹ tôi không quá tích cực, hiện giờ không nên đối nghịch với họ sẽ tốt hơn.”

“Ừ, tôi biết.”

Hai người ôm một lúc mới tách ra, Chu Mạt lại dặn dò vài câu rồi kéo hành lý, rời khỏi nhà hắn.

Hứa Đình thực sự không hề ngờ tới Chu Mạt sẽ quay về nhà. Sau chuyện lần đó, tâm tình Chu Võ không quá tốt, bầu không khí trong nhà bế tắc mất mấy hôm. Lúc bà nhìn thấy xe của Chu Mạt lái vào sân còn đứng sững sờ trước cửa sổ hồi lâu.

Hứa Đình chẳng màng mặc áo khoác, vội vàng chạy xuống lầu mở cửa cho con trai.

Chu Mạt kéo vali, trong tay còn xách một ít đồ. Hứa Đình mở cửa, lại không nhịn được thốt ra khỏi miệng một câu, “Sao con lại đột nhiên quay về?” Nói xong lại cảm thấy lời nói của mình chứa quá nhiều cảm giác vui mừng ngạc nhiên, bà nhanh chóng ngậm miệng, để ý tới túi đồ trong tay Chu Mạt.

“Mẹ, con mua cho mẹ một cái vòng tay, nghe chị nói mẹ thích kiểu dáng này, nên con mua nó.”

Hứa Đình nhìn túi đồ sang trọng, trong lòng nghẹn ngào khó tả.

Sau lần cãi vã ấy, trong lòng bà cũng không thoải mái. Chu Mạt cũng từng cãi nhau với gia đình, cũng từng chiến tranh lạnh, nhưng lần này không giống.

Hứa Đình ngày đêm nghĩ ngợi, bà cảm giác mình sắp sinh ra tâm bệnh, cứ nhắm mắt lại là nghĩ tới tình cảnh đối nghịch giữa Chu Mạt và Chu Võ.

Chu Võ đã nói những lời cay nghiệt như thế, bà còn tưởng rằng lần này Chu Mạt sẽ càng xa lánh người nhà hơn. Ấy vậy mà anh thực sự từ chức ở nhà trẻ, còn xách vali về nhà, thậm chí còn mua món đồ bà thích.

“Vào đi, không biết đêm nay còn về, dì Lý không ở lại…” Hứa Đình có chút bối rối.

“Không sao ạ, con sẽ nấu cơm.” Chu Mạt cởi áo khoác, đổi dép lê rồi vào nhà bếp. Anh ít khi về nhà, dép lê trông như đồ mới.

Hứa Định vội vàng lên lầu, bà vào phòng, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Chu Võ, báo cho ông con trai đã về nhà.

Hứa Đình lại xuống lầu, Chu Mạt đã bắt đầu nấu cơm, bà dừng lại trước cửa nhà bếp. Hứa Đình bỗng nhận ra con trai của mình đã khôn lớn, vừa cao lớn vừa chín chắn, đã là một người trưởng thành độc lập rồi.

Đáng lẽ bà nên nhận ra từ sớm.

Chu Võ không trả lời tin nhắn của Hứa Đình nhưng lại về nhà sớm hơn mọi khi.

Chu Mạt làm ba món một canh, anh biết khẩu vị của cha mẹ, hai người đều ăn đồ ăn thanh đạm.

Một bữa cơm yên lặng như mọi khi, Chu Võ chỉ báo cho anh một vài việc của bệnh viện, nhắc anh thời gian đi làm.

Chu Mạt vẫn luôn cúi đầu đáp lời, lại càng không giống ngày thường.

Trong lòng Hứa Đình vẫn nặng trĩu tâm sự.

Sau khi Chu Mạt về nhà, anh trở nên nghe lời, chưa bao giờ làm trái ý Chu Võ, lại chủ động làm việc nhà, cùng mẹ trồng hoa nuôi cá.

Sau đó, công việc ở bệnh viện dần nhiều lên, Chu Mạt thường xuyên đi sớm về muộn.

Hứa Đình lại bất an, tối tối nằm trên giường thao thức, nhớ lại chuyện lần đó trong phòng sách của Chu Võ, nhớ lại những lời Chu Mạt đã nói.

Bà trở mình, trong không gian mờ tối, bà nhận ra Chu Võ vẫn chưa ngủ.



Hứa Đình nhìn danh thiếp trong tay, thấy đúng là nơi ghi trên giấy liền lạnh mặt bước vào thẩm mỹ viện.

Dịch vụ của thẩm mỹ viện này khá ổn, Hứa Đình hào phóng làm một thẻ hội viên đặc biệt. Sau khi sử dụng dịch vụ hạng sang, bà không rời đi mà tiếp tục ngồi lại trên ghế salon ở đại sảnh.

Trời về chiều, thẩm mỹ viện dần thưa người.

Triển Kiếm vừa vào đại sảnh đã nhìn thấy Hứa Đình ngồi trên ghế salon, y thấy Hứa Đình khẽ nhíu mày, hẳn là có chuyện mới tới.

Triển Kiếm cười cười lại gần. Hứa Đình nhìn thấy y, chén trà trên tay đặt xuống bàn, lạnh lùng nhìn sang.

“Thấy bảo cô ngồi đây rất lâu rồi, chẳng lẽ ngồi đây đợi tôi?”

Hứa Đình không nói đúng sai, chỉ hỏi: “Rảnh không? Tôi có việc muốn nói với cậu.”

“Tôi không rảnh cũng phải rảnh thôi, chị thông gia.”

Ba chữ cuối khiến Hứa Đình rùng mình, chán ghét liếc xéo Triển Kiếm.

Bình luận

Truyện đang đọc