VÌ QUÂN MÀ SINH


"Chuyện này..." Mi tâm nhảy nhót một chút, Lâm Hào liền bất động thanh sắc nhìn xem Thiên Không, nhất thời không dò rõ trong hồ lô của ông đang bán thuốc gì :"Vì sao thần quân lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ..."

"Ngươi cứ việc nói ra suy nghĩ là được.
Chỉ là dạo gần đây, ta nghe được người dưới trướng đồn đại vài câu vớ vẩn mà thôi."

"Ha ha..." Không phải ông biết được chuyện gì thì tốt rồi.
Thần thái trên mặt Lâm Hào trong nháy mắt cũng giãn ra rất nhiều :"Lời đồn đại mà thôi, thần quân nghe tai trái liền cứ để lọt ra tai phải đi, không cần để tâm làm gì."

"Nhân chứng vật chứng đều đã có đủ, chẳng lẽ lại có người nhàm chán đến mức đi vu oan giá họa cho hắn? Mặt mũi của hắn cũng không có lớn đến vậy."

Những lời Lâm Hào nói, quả thật là khiến người không tìm thấy được chỗ soi mói gì.
Nếu không phải đã chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, Thiên Không có lẽ đã bị lão hồ lộng mà cho qua.


Lúc này, ánh mắt Thiên Không khi nhìn vào Lâm Hào, so với trước kia còn lạnh giá hơn.
Ông rũ mắt, chầm chậm thưởng trà, tiếp tục nói bóng gió :"À, liệu Lâm trang chủ có biết, Vân Ảnh đã bị bổn quân xử trí rồi không?"

Chỉ vừa mới ngồi xuống, nghe thấy lời này, Lâm Hào liền không khống chế được mà đứng phắt dậy.
Song, chợt nhận ra chính mình thất thố, lão ngay lập tức liền dời đi sự chú ý của Thiên Không.



"Thần quân, ta không biết rõ...đây là chuyện của khi nào?"

"Không lâu." Lắc đầu, Thiên Không lại tựa tiếu phi tiếu nhìn Lâm Hào :"Bổn quân điều tra ra được, Vân Ảnh ở sau lưng bổn quân lén lút qua lại với một thế lực bí mật."

"Sau khi bị bổn quân tra khảo, hắn liền khai ra hết mọi chuyện.
Sau đó đã bị bổn quân tại chỗ xử tử rồi."

"Lâm trang chủ, chuyện này, ngươi có biết được chút gì hay không?"

"Thần quân nói đùa." Âm thầm xoa đi mồ hôi trên trán, Lâm Hào liền vội vã khom người :"Ta làm sao lại biết được cơ chứ? Nếu biết, ta đã sớm bẩm báo cho ngài."

Không thể không nói, Lâm Hào rất thông minh.
Vào thời khắc này, lão cũng không hề giúp Vân Ảnh nói tốt nửa lời, mà là trước hết rũ sạch mọi liên can trên người mình.


"Ồ? Vậy à? Nhưng trước lúc chết, Vân Ảnh đã hướng bổn quân bẩm báo một chút việc." Nhìn xem thần sắc của Lâm Hào biến đổi từng chút một, Thiên Không liền đột ngột cải biến lời nói :"Tỷ như..."

"Hắn biết Dạ Minh trốn ở đâu."

"Cái gì? Thần quân, ngài nói là thật? Dạ Minh...không, là tên ma đầu đó đang trốn ở nơi nào?" Vừa nghe thấy chuyện này, Lâm Hào liền đã giống như chó ngửi thấy mùi xương, lập tức cuống cuồng.


Chỉ là, đợi khi đối diện với đôi mắt đạm mạc của Thiên Không, lão mới kịp tỉnh táo lại, nhưng đã tương đối muộn :"Kỳ thực, bổn quân luôn có một nghi hoặc."

"Dạ Minh mặc dù phạm tội ác tày trời, nhưng nếu so sánh với đám ma tộc khác, thì cũng không phải là quá mức nổi trội."

"Nhưng cớ gì, là ngươi, hay là Vân Ảnh, đều cứ quan tâm hắn quá mức.
Dù cho ban đầu, hắn cũng chưa từng đụng chạm gì tới thê nhi của các ngươi.
Không biết liệu ngươi có thể giải đáp được nghi vấn này của bổn quân hay không?"

Lần này, Lâm Hào cũng không khỏi có phần cứng họng.
Song, không hổ là lão cáo già giả nhân giả nghĩa bao nhiêu năm.

Rất nhanh, lão liền đã nghĩa chính liêm từ vỗ ngực.


"Bẩm thần quân, mặc dù việc làm của Dạ Minh không phải là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, nhưng vẫn như cũ làm ảnh hưởng tới Nhân Giới này."

"Nhất là khi hắn ta còn là đệ tử của nhất đại tông tư, bỏ chính theo tà như vậy, sẽ khiến người ta coi khinh chính đạo chúng ta.
Ta gấp rút muốn bắt được hắn, cũng chỉ đơn thuần muốn giúp thần quân phân ưu, giương danh chính đạo mà thôi."

Nói xong, Lâm Hào liền cúi đầu, cũng không chú ý tới nụ cười châm biếm vừa nhợt nhạt lướt qua trên môi Thiên Không.


Lúc này, Thiên Không cũng giữ lấy bả vai lão, thuận thế đem tách trà buông xuống, đỡ lão lên :"Lòng trung thành, đại nghĩa của Lâm trang chủ, bổn quân hiểu rõ."

"Như vậy, bổn quân cũng không kéo dài thời gian nữa.
Đi, bổn vương mang ngươi đi tìm Dạ Minh."

"Hả? Thần quân, chỉ có hai người chúng ta sao?" Được Thiên Không vỗ vai, Lâm Hào theo bản năng liền cảm nhận được chỗ không đúng.


Chỉ là, lúc này, linh quang khẽ động, Thiên Không liền đã trước cười đạo :"Đương nhiên.
Hai người chúng ta liền đã thừa sức bắt giữ hai tên oắt con đó rồi."

"Dẫn quá nhiều người đi theo, cũng sẽ chỉ dễ dàng đánh rắn động cỏ mà thôi.
Hơn nữa..."


"Công lao cũng chỉ có hạn, bổn quân xem trọng ngươi, cho nên mới dẫn ngươi đi theo.
Thế nào? Chẳng lẽ ngươi không muốn?" Vừa nói, tiếu dung của Thiên Không cũng chậm rãi thu liễm, lộ rõ vẻ mất hứng.


Lúc này, không quản được nhiều như vậy nữa, Lâm Hào chỉ có thể vội vàng bồi tội :"Nào dám, nào dám, được thần quân xem trọng, đó là vinh hạnh của Lâm Hào."

Rốt cuộc, Lâm Hào vẫn là tạm buông xuống lo âu của mình.
Bởi vì trong lòng lão hiện tại, quả thật đã không có gì quan trọng hơn việc bắt được Dạ Minh.


Không chỉ vì công, mà còn cả vì tư.





.


Bình luận

Truyện đang đọc