VÌ QUÂN MÀ SINH


t phản ứng cũng không có? Được thôi, vậy liền trực tiếp đánh dấu chủ quyền, cũng không sợ nàng không tin.


Cho nên, không chút e ngại ánh mắt của Vân Yến, Dạ Minh liền đi tới, đưa tay vịn lấy sau gáy của Quân Du Ninh, cúi đầu hôn xuống.


Đương nhiên, đây cũng chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước mà thôi.
Y sợ bản thân lỡ tay chơi với lửa, đem người nào đó chọc điên.


Đến lúc đó, hậu quả sẽ có y hưởng.


Thiếu niên khí huyết phương cương, vẫn là đừng nên trêu chọc thì hơn.


Chỉ là, Dạ Minh không biết, Vân Yến căn bản không phải là không tin lời y nói, mà chỉ là kinh hãi đến không nói nên lời.
Không chỉ vì việc hai nam nhân như y và hắn lại ở bên nhau, mà còn là vì, nàng nhận ra y!

Y chẳng phải liền chính là hung thủ sát hại ngàn mạng người mà phụ thân của nàng luôn ngày ngày truy bắt sao?

Nay, rơi vào trong tay y, nàng có thể có kết cục tốt gì?

Cũng không biết nên oán Vân Yến sức chịu đựng quá kém, hay là lá gan quá nhỏ.

Mắt hạnh trừng lớn, nàng liền đã hôn mê qua đi, ngã xuống giường.


Dạ Minh :.....................


Này này, oan có đầu nợ có chủ, đừng có ăn vạ như vậy chứ? Y cũng chỉ hôn nam nhân của mình thôi mà, có cần làm quá như thế không?

"Ài, ngất rồi..." Đem mi mắt của nàng lật lên, quả nhiên đã không còn nhìn thấy con ngươi, Dạ Minh chỉ có thể chấp nhận sự thật là nàng đã ngất xỉu.


Lúc này, Quân Du Ninh cũng đi tới, khẽ liếc nàng một chút, liền hướng y dò hỏi ý kiến :"Ngươi định xử lý nàng thế nào?"

"Còn có thể thế nào nữa? Đương nhiên là uy hiếp Vân Ảnh rồi.
Lão cẩu tặc đó thật sự rất yêu thương nữ nhi này nha.
Đem nàng tới trao đổi, lão nhất định sẽ cam tâm tình nguyện nhảy vào."

Dạ Minh nhún nhún vai, không chút để ý nói.
Nhưng ánh mắt lấp lóe của y, lại khiến Quân Du Ninh chắc chắn, y nhất định đã sớm vạch sẵn kế hoạch trong đầu.
Cũng không biết bên trong còn ẩn chứa bao nhiêu việc xấu.


"Đừng nhìn ta như vậy, được rồi, được rồi, theo ta đi ăn cơm, vừa ăn vừa nói cho ngươi." Phát hiện ánh mắt thâm trầm như nước của người bên cạnh, Dạ Minh liền khụ khụ ho khan.
Lập tức luồn tay qua cánh tay của hắn, kéo đi.


"Ăn cơm không được nói chuyện."

"Ai, phiền chết, vậy ăn cơm xong rồi nói, có được chưa Quân đại thiếu gia?!!"

-----------------------------

"Bẩm kiếm chủ, ta chỉ ở ngoại thành trăm dặm tìm được y phục cùng nhẫn trữ vật của tiểu thư.
Ngoài ra, người đến giờ vẫn còn chưa tìm thấy...A..." Phẫn nộ đem Bạch Kiêu đá văng, Vân Ảnh liền giận đến phát run, vừa chắp tay sau lưng, lại vừa không ngừng đi tới đi lui, thần thái nôn nóng bất an.


"Khốn kiếp! Các ngươi đều là lũ phế vật! Ngay cả chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, thậm chí cả mạng chó cũng không tự giữ được! Rốt cuộc có biết kẻ xuất thủ là ai hay không?!!"

Nén xuống đau đớn, Bạch Kiêu liền khom lưng, không dám nhìn thẳng vào gương mặt tràn đầy lửa giận của đối phương, chỉ có thể run rẩy giải thích :"Kẻ đó toàn thân đều giấu trong áo choàng, niên linh rất trẻ, thân thủ cũng vô cùng cao cường..."

"Cho nên, hai người các ngươi đường đường là hai đại trưởng lão của Thục Trung kiếm phái, lại bị một tiểu nhi treo lên đánh.
Ngay cả mặt của đối phương cũng không nhìn thấy được, một trong hai liền đã chết không toàn thây, có đúng không?"


"Chuyện như vậy mà ngươi cũng dám nói ra miệng sao?" Nộ hỏa không chỗ phát ti3t, Vân Ảnh chỉ còn kém lửa giận công tâm, tại chỗ thổ huyết :"Có phải là sống quá lâu rồi, nên càng sống liền càng đi xuống, đúng không!!!"

Bạch Kiêu có thể nói là khổ không thể tả, oan ức không có đường giải bày.
Không phải là ông và Hắc Kiêu quá mức vô dụng, mà là đối thủ quá mức cường đại cùng giảo hoạt.


Không ngờ rằng, hai người chỉ vừa mới lơ là cảnh giác, đối phương liền đã nắm được thời cơ, sét đánh không kịp bưng tai đem Vân Yến bắt đi.


Ông cũng thật là hết cách.


Đúng lúc này, ngay khi Vân Ảnh chuẩn bị buông xuống trừng phạt đối với Bạch Kiêu, thì bỗng dưng, một tiếng gõ cửa liền đã truyền tới, làm lão không khỏi khựng tay.


"Kiếm chủ, đệ tử có việc muốn bẩm báo..."

Chủ nhân của giọng nói này Vân Ảnh nhận ra, chính là đại đệ tử của lão.
Vì thế, suy tư một chút, lão liền đã cho tuyên :"Vào đi."

"Vâng."

Cửa phòng chầm chậm mở ra, một thanh niên liền nghiêm cẩn bước vào, cũng không loạn nhìn loạn xung quanh.
Khi đi đến trước mặt Vân Ảnh, hắn mới đưa tay ra, hai tay nâng lấy một phong thư cung kính dâng lên.


"Thưa kiếm chủ, vừa nãy trong lúc đệ tử cùng chúng sư đệ đang tập luyện ở quảng trường.
Có một mũi tên đã đột ngột từ ngọn núi đối diện bắn tới, ghim thẳng vào trên hoành phi ở cổng chính, gây nên kinh sợ không nhẹ."

"Đệ tử vội vã đến xem, phát hiện mũi tên này không có gì lạ.
Chỉ là, ở đầu tên lại có đính một phong thư, bên trên có ghi là gửi cho kiếm chủ.

Đệ tử thử xem xét, phát hiện bức thư nặng trĩu, giống như có chứa vật gì đó ở bên trong, nên cũng không dám mở ra coi.
Chỉ có thể mạo muội đem đến đây, để kiếm chủ tự mình quyết định."

Nhìn phong thư phổ thông trước mặt, không hiểu sao lại có chút bồn chồn lo nghĩ, Vân Ảnh liền đưa tay ra lấy.
Cũng không quản vẫn còn hai người khác đang ở đây, liền đã mở ra tại chỗ.


Trước hết, sau khi xé đầu thư, Vân Ảnh liền đem giấy viết thư bên trong rút ra.


Chữ viết bên trên không nhiều, nhưng mỗi một chữ đều xiu xiu vẹo vẹo, xấu đến xúc phạm người nhìn, làm người ta không nỡ nhìn thẳng.


Phải chăm chú tới mức chân mày đều nhăn lại cùng một chỗ, Vân Ảnh mới có thể nhìn thấy được nội dung viết trên đó.


**Đừng đoán chữ này là ai viết, nhân gian có một số chuyện vẫn là đừng nên vạch trần...





.


Bình luận

Truyện đang đọc