VÌ QUÂN MÀ SINH


"Được." Mặc dù cảm thấy vẻ mặt của Dạ Minh có phần cổ quái, nhưng Lâm Thần cũng không biết là cổ quái ở chỗ nào.
Nên chỉ có thể cười, vỗ vỗ tay y :"Ta đợi ngươi."

Nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, Quân Du Ninh liền đen mặt bắt lấy cổ tay Dạ Minh, đem y lôi đi.
Lần này, Dạ Minh cũng không có phản kháng.
Chỉ là, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Lâm Thần dù chỉ là một giây, âm trầm đến đáng sợ.


Rất mau thôi, ta sẽ thay ngươi, đi cho đám chó hoang đó ăn một lần, cứ chờ đó.


----------------------------

Lúc này, ở bến thuyền, An Sơ Vũ đã sớm ngồi đợi hồi lâu.
Nàng ngồi bên mạn thuyền, váy xòe bị gió thổi đong đưa.
Dù ở một nơi mỹ nữ như mây, vẫn như cũ là một viên ngọc phát sáng, chẳng trách có thể làm Dạ Minh si mê hai đời.


"Hai vị sư đệ này của ta chậm trễ như vậy, làm ngài phải đợi lâu rồi." Ánh nắng chiếu vào, ở trên mi mày An Sơ Vũ để lại một tầng hào quang nhàn nhạt.


Đối diện với sự thân thiện của nàng, người chèo thuyền ngay tức khắc liền thụ sủng nhược kinh mà vội vã xua tay :"Không sao, không sao, không lâu chút nào."

Trong lòng thầm nghĩ, vị cô nương này đúng là lòng dạ chân thành a.



Cùng lái thuyền đối đáp vài câu, bất chợt, ánh mắt vô tình bắt gặp một thân ảnh ở đằng xa, trong mắt lóe lên một tia không vui thoáng qua.
An Sơ Vũ liền nhu nhu thanh nói với lái thuyền.


"Lão bá, ngài ở đây đợi một lát nhé, ta đi qua bên cạnh mua ít đồ.
Nếu hai vị sư đệ của ta trở về, phiền ngài nói với bọn họ ta sẽ trở lại ngay."

"Được, cô nương cứ đi đi, để đó cho ta là được." Vỗ ngực đảm bảo, lái thuyền liền mỉm cười chất phác nói.


"Đa tạ lão bá."

An Sơ Vũ phất tay, mặt hàm ý cười đến tận khi đã biến mất ở phía sau một gian trạch lâu ở đằng xa, thì sắc mặt mới dần dần lạnh xuống.
Khí chất trong nháy mắt cũng phát sinh biến đổi, trở nên băng lãnh, âm u, tựa như biến thành một người khác.


"Cút ra đây."

Trước mặt nhoáng lên, dư âm của An Sơ Vũ vừa buông xuống, thì một thân ảnh mặc hắc y, tựa như quỷ ảnh vô thanh vô tức liền đã đột ngột xuất hiện.


Hắc y nhân chỉ vừa mới đáp xuống đất, còn chưa kịp thốt ra điều gì, An Sơ Vũ liền đã không hề báo trước nâng chân, trực tiếp đá vào trên thái dương hắc y nhân, đem gã đá văng đến trên vách tường.


"Ai cho phép ngươi xuất hiện ở đây?"

Bị đánh trở tay không kịp, hắc y nhân liền bị đập đầu đến choáng váng.
Lập tức đưa tay đỡ thái dương, lắc lắc đầu, mang theo căm tức lảo đảo đứng dậy :"An Sơ Vũ, ngươi đang làm trò gì vậy!??"

"Còn dám đánh ta? Ngươi bị điên à?"

"An Hạo, câu này phải để ta hỏi ngươi mới đúng.
Đây là nơi ta đang làm việc, ngươi đến đây làm gì? Lỡ như bị Dạ Minh nhìn thấy thì phải thế nào?"

An Sơ Vũ không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới, liền khiến An Hạo xù lông.
Căm phẫn nói :"Còn không phải do ngươi? Nếu không phải ngươi cứ lập lờ cho qua, làm việc không nghiêm túc.
Ta sẽ bị phụ thân phái tới đây sao?"

"Đại nhân phái ngươi tới?" Không quản thái độ xấc xược của An Hạo, đối với vị đại nhân này, An Sơ Vũ tựa hồ là có chút kiêng kị :"Là tới đốc thúc ta sao?"

"Cũng không hẳn.
Chỉ là bảo ta tới nói cho ngươi một tiếng, kế hoạch sắp sửa bắt đầu rồi.
Còn có nhắc nhở ngươi, đừng có quên cha mẹ của ngươi là chết như thế nào."

Nhắc đến cha mẹ, gương mặt còn đang bình thản của An Sơ Vũ trong nháy mắt liền tái nhợt.
Tựa như nghĩ tới hình ảnh đáng sợ gì đó.

Phút chốc, trong mắt cũng dâng lên hận ý điên cuồng :"Hừ, không cần ngươi nói.
An Sơ Vũ ta đã sớm thề với trời phải báo thù cho phụ mẫu."

"Có điều..." Ánh mắt chợt ngưng, An Sơ Vũ liền không rõ ý vị trầm giọng :"Các ngươi cũng đừng quên lời hứa của mình.
Làm gì thì làm, phải chừa một hơi lại cho ta."

"Hắn là đồ chơi của ta.
Tàn tật có thể, nhưng không được chết.
Ít nhất là trước khi ta chơi chán rồi."

"Được thôi, sau khi dùng xong, liền sẽ cho ngươi.
Đến lúc đó ngươi thích chơi thế nào liền chơi thế ấy." Nói nói, bên dưới khăn che mặt của An Hạo cũng chậm rãi hiện lên một nụ cười quỷ quyệt.


---------------------------

Quân Du Ninh cùng Dạ Minh cũng không có ở lại Tụ Nghĩa Trang quá lâu.
Sau khi cáo từ với Lâm Hào một tiếng, được ông ta chấp thuận, liền đã lập tức khởi hành trở về.


"Sư tỷ đi mua đồ rồi sao?" Nghe lái thuyền nói lại, Dạ Minh liền suy sụp ngồi xuống ghế.


Ài, tâm linh vừa chịu tổn thương, vốn định sa vào vòng tay ấm áp của sư tỷ để xoa dịu một chút.
Nhưng không ngờ trời lại phụ lòng người mất rồi.


Đang ảo não, ánh mắt vô tình nhìn về phía Quân Du Ninh, đỉnh đầu Dạ Minh liền không khỏi hiện lên dấu chấm hỏi to đùng.


Cái tên này, giống như vừa mới liếc xéo y đi? Thái độ gì nữa đây, y chọc gì đến hắn à?


"Này!"

Bị Dạ Minh phát hiện, Quân Du Ninh cũng liền lười ngụy trang nữa, để lại một tiếng hừ lạnh liền đã ngang nhiên không coi y ra gì mà đi vào trong mái che.


"Này, Quân Mặc!" Tức giận gọi.
Dạ Minh liền muốn đứng dậy đuổi theo bóng lưng kia, nhưng rất nhanh liền đã biến sắc.


Thử xê dịch mông một chút...không nhích ra được!

**Truyện mới đi được 20c, chưa được 1/5, ngay cả cao trào còn chưa tới.
Ít nhất vẫn còn 7,8 bí mật lớn chưa được bật mí, cả trăm chương truyện nữa.
Những thứ các ngươi biết được, tỷ như A Minh là con A Ngân, An gia các loại, đều là thứ ta cố tình muốn cho các ngươi biết.
Truyện của ta chưa từng đơn giản như một vài người đã nghĩ, ai đọc full các bộ truyện của ta thì chắc sẽ rõ.
Nghĩ đơn giản kiểu đó là các ngươi sai quá sai rồi, cẩn thận ngã vỡ đầu.


=>Còn có, cảm giác bản thân biết được thân thế của A Minh, biết được sư tỷ kiếp trước cũng không phải sư tỷ thật sự.
Trong khi A Minh vẫn mơ mơ hồ hồ không biết gì, chẳng phải là rất hấp dẫn à?




.


Bình luận

Truyện đang đọc