VÌ QUÂN MÀ SINH


Quân Du Ninh lên đài biểu diễn, đem ba hồn bảy phách của đám công tử này đều hút mất.
Gần như là muốn đem cả gia tài đều mang ra đấu giá hắn.


Cuối cùng, người chiến thắng là một nam nhân, tựa hồ là nhị hoàng tử gì đó của vương triều.
Tổng cộng dùng mấy vạn lượng vàng để chặn đứng người khác.


Hiển nhiên, theo như giao dịch lúc đầu, gã thành công được cùng Quân Du Ninh gặp mặt.
Được sắp xếp cho một gian nhã gian riêng để trò chuyện.


Quân Du Ninh đeo lên một tầng mạn sa, liền bắt đầu bồi nhị hoàng tử tán gẫu.


Nhưng hắn ngàn vạn lại không ngờ tới, đối phương đường đường là hoàng tử một nước, cư nhiên lại là loại người hạ tiện không giữ chữ tín.


Sau khi dùng tiền bạc dụ hoặc hắn không được, liền bắt đầu đối hắn động tay động chân.
Thậm chí còn muốn bá vương ngạnh thượng cung.


Một khắc bị tát đến choáng váng đầu óc, bị người luyện võ như gã đè x uống bàn, mặc cho bản thân kêu gào, cầu cứu đều không có người giúp đỡ, Quân Du Ninh mới thật sự cảm nhận được tuyệt vọng.


Nhưng tựa như trời cao nghe được lời khẩn cầu hèn mọn của hắn, giây phút tên sắc quỷ kia sắp sửa cởi bỏ ngoại bào, người đó lại xuất hiện.


Đó là một thanh niên chỉ khoảng 15 tuổi, dung mạo bình phàm, nhưng hai mắt lại đặc biệt to rõ, tựa như đồng tử của tiểu miêu mà hắn nuôi dưỡng.


Đối phương đá tung cửa bước vào, hoa phục diêm dúa trên người cũng đặc biệt thu hút tầm mắt người khác.
Bộ dạng phe phẩy quạt giấy, nhìn thế nào cũng có cảm giác thiếu đánh.


Y nhẹ nhàng khép quạt lại, hai mắt khẽ nheo, tựa tiếu phi tiếu đối thoại với nhị hoàng tử.
Mà bên ngoài cửa phòng, lại là một toán binh lính đã ngã ra đầy đất.



"Đối với một tiểu mỹ nhân xinh đẹp dường này, ngươi làm sao lại có thể nhẫn tâm dùng vũ lực ép buộc được chứ? Mỹ nhân là để yêu thương, có biết không?"

Quân Du Ninh cũng không biết chính mình là được cứu ra như thế nào.
Chỉ biết, đợi khi phản ứng lại được, bản thân đã được đối phương ôm ngang, bế ra ngoài.


Về phần tên nhị hoàng tử kia...giống như là bị đánh một trận, ném đi.


"Tiểu mỹ nhân, đừng nhìn ca như vậy.
Có phải là bị bộ dạng anh tuấn tiêu sái của ca mê hoặc rồi không?"

Vô sỉ...


"Chậc chậc, đừng trừng ca, cẩn thận ca không cầm giữ được đem ngươi ăn.
Đến lúc đó cũng đừng khóc nha."

Thật vô sỉ...


"Nhìn bên kia, trên trời có sao băng..." Bị âm thanh của đối phương quấy nhiễu, Quân Du Ninh liền theo bản năng nhìn về phương hướng mà y chỉ.
Nhưng nào ngờ, cái gì cũng không nhìn thấy.


Ngay khi hắn đen mặt, biết rõ bản thân bị đùa bỡn, chuẩn bị chất vấn đối phương.
Thì vừa quay đầu lại, môi mềm của hắn đã không kịp phòng ngừa ở trên mặt đối phương để lại một tiếng chụt.


"Ai nha, tiểu mỹ nhân, như thế nào lại chủ động như vậy đâu? Có muốn làm tiểu thiếp thứ 18 của gia không?"

"Gia cái đầu của ngươi, bại hoại..." Mặc dù không nhìn thấy, nhưng Quân Du Ninh vẫn có thể khẳng định, mặt của bản thân nhất định là đã hồng thấu rồi.


Đều là tại tên hỗn đản này...


Nhưng theo thời gian tiếp xúc gần, Quân Du Ninh mới có thể xác nhận, kẻ xấu này trên cơ bản chỉ là miệng cọp gan thỏ.


Cũng chỉ dám chiếm chút tiện nghi của hắn.
Nhưng đến khi hắn đáp trả, liền sẽ ngượng ngập, túng quẫn.


Đúng là rất...đáng yêu.


Thanh niên tên là Dạ Minh, là đệ tử thân truyền của tông chủ Ngự Kiếm Tông.


Quân Du Ninh chỉ là một người bình thường, đối với thế gia tu tiên cũng không phải là quá rõ ràng.
Có điều, Ngự Kiếm Tông, hắn vẫn là nghe nói qua.


Bởi vì mặt đất dưới chân hắn, liền là địa vực của Ngự Kiếm Tông.
Thậm chí, ngay cả quốc gia, vương triều, cũng đều thuộc về thế lực phụ thuộc của nó.


Thân phận Dạ Minh có bao nhiêu bất phàm, đơn giản liền hiểu được.


Cho nên, sau khi biết được Dạ Minh là ai, tên nhị hoàng tử đó cũng không còn dám làm khó dễ hắn và Di Âm Viện nữa.


Sau đó, Dạ Minh cũng ở lại đây vài ngày.
Mặc dù chỉ là vài ngày ngắn ngủi, nhưng đối với Quân Du Ninh mà nói, lại là khoảng thời gian khó quên.



Y thường xuyên tìm hắn trò chuyện, kể về đủ loại chuyện lớn lớn bé bé mà bản thân từng tao ngộ.
Nhưng càng nhiều hơn, thì luôn xoay quanh một nhân vật - sư tỷ.


Từ thần sắc đến ngữ điệu của y, Quân Du Ninh có thể cảm nhận rõ ràng, y có bao nhiêu ái mộ sư tỷ của mình.


Không biết vì sao, trong lòng lại giống như chứa đầy một vại giấm, vừa chua lại vừa trướng.


Y nói, sư tỷ của y không xinh đẹp bằng hắn.


Sư tỷ, lại càng không trẻ trung như hắn.


Quan trọng nhất, y cũng chưa từng được nàng hôn qua, hay mở miệng đùa bỡn nàng.


Những thứ này, đã từng làm hắn vui sướng hồi lâu.
Cảm thấy trong thâm tâm y, cũng có một chỗ...dù chỉ là nhỏ, rất rất nhỏ dành cho mình.


Nhưng sau khi lớn rồi, lần nữa gặp lại y, hắn mới biết được, từ đầu tới cuối đều là bản thân đang tự mình đa tình.


Hắn lại đẹp, lại trẻ tuổi, nhưng trong tâm y có sư tỷ, thế đã đủ.


Y trêu chọc hắn, chỉ đơn thuần vì hắn là một kỹ nữ trong thanh lâu, không thân không thích.


Y đối sư tỷ, lại là một mảnh chân tình thuần khiết nhất, cung kính nhất, làm sao lại dám ô uế nàng?

Hắn nói cho y biết, kỳ thực hắn là nam.
Thậm chí còn ở trước mặt y đem bánh bao lôi ra, đem tay y đặt lên ngực mình để tăng mạnh sự đáng tin.


Nhưng nào ngờ, y chỉ là sững sờ vài giây, liền đã lập tức vỗ vai hắn, cười nói :"Tiểu mỹ nhân muốn lừa ca sao?"

"Trên đời này làm gì có nam nhân nào lớn lên xinh đẹp như nàng cơ chứ? Về phần ngực của nàng...ừm...nàng còn nhỏ, phát d*c chưa được tốt.
Đừng quá cưỡng cầu."

Nhìn thần sắc không chút tin tưởng của y, Quân Du Ninh chỉ có thể thở dài trong lòng.


Quả nhiên, có đôi khi, người ta chỉ lựa chọn tin tưởng vào những gì mình thấy, những thứ mình nghe, những điều mình cho là đúng.



Về phần sự thật...đôi khi có nói, cũng sẽ không có người tin.


Sau đó, y đi.
Không lời từ biệt.


Có lẽ đối với y mà nói, hắn không là gì cả, chỉ giống như một con đường, một lần đi qua, cả đời đều sẽ không gặp lại.


Tựa như mẫu thân hắn đã từng nói, nam nhân trên đời, miệng lưỡi càng trơn tru, bề ngoài càng anh tuấn, thì càng dễ lừa người.


Loại người như bọn họ, không thể nào hóa thành dây cương, đem một đầu ngựa hoang ghìm chặt lại được.


Nhưng rốt cuộc, rễ tình một khi đã gieo, thì cả đời đều sẽ khắc cốt ghi tâm.


Một khắc thu dọn hành lý, rời khỏi Di Âm Viện, khởi hành đi Ngự Kiếm Tông.
Vận mệnh của hắn liền đã chú định sẽ lệch sang một hướng mới.


Con đường đó là vô định.
Nhưng chí ít, có thể nhìn thấy bóng lưng của y.


**Ta đã tìm được việc làm mới rồi.
Hiện tại, ngoại trừ đi học, gõ chữ, ta còn sẽ làm thêm giờ.
Nên thời gian bị thu hẹp rất nhiều, mọi người thông cảm.





.


Bình luận

Truyện đang đọc