VÌ QUÂN MÀ SINH


Âm thầm rời khỏi Tụ Nghĩa Trang, Dạ Minh liền ở bên đường thuê tới một chiếc xe ngựa, sắp xếp cho Quân Du Ninh ngồi ở trong xe, bản thân lại mặc áo choàng ngồi ở bên ngoài, chịu trách nhiệm của xa phu.


Đối với an bày này của y, Quân Du Ninh không chút do dự liền phản đối không đồng ý :"Để ta thay ngươi đánh xe..."

Y ở bên ngoài đánh xe cả ngày, mà bản thân lại an lành ngồi ở trong xe, Quân Du Ninh nói thế nào cũng không thể chấp nhận được.


Đối với tính tình của hắn, Dạ Minh làm sao có thể không hiểu được chứ? Khi nhìn thấy hắn đứng ở trước cửa xe ngựa, không chịu vào trong, y liền lập tức tìm ra biện pháp ứng đối.
Hướng về phía hắn ngả ngớn nháy nháy mắt.


"Nương tử ngoan, nghe lời vi phu mau vào trong thùng xe ngồi đi.
Đừng phụng phịu nữa.
Vi phu làm sao có thể trơ mắt nhìn một mỹ nhân như hoa như ngọc như ngươi ngồi ở bên ngoài được chứ? Lỡ như bàn tay này bị sần lên thì vi phu sẽ đau lòng chết mất."

So với nương tử, hai chữ vi phu này của Dạ Minh lại mang đến xung kích nhiều hơn cho Quân Du Ninh.
Làm hai tai hắn không nhịn được mà đỏ lên, mặc dù sắc mặt vẫn vô cùng lãnh đạm.


Thấy bộ dạng đáng yêu hiếm thấy này của hắn, Dạ Minh liền biết chiêu này của bản thân đã thành công, thuận đà lấn tới.

Giơ tay vỗ mông của hắn một cái, nở nụ cười có điểm tiện khí.


"Vào trong đi, cẩn thận đêm nay vi phu để ngươi không bước xuống giường được."

Bị một loạt động tác này của Dạ Minh làm đơ người, Quân Du Ninh liền mím chặt môi, có chút u oán nhìn y.
Nhưng rốt cuộc vẫn là bị sự vô sỉ của y ép đi vào trong.


Thế nhưng, một tia u ám bên trong mắt hắn lúc trước khi hạ mành xe xuống, lại làm cúc hoa Dạ Minh không khỏi siết chặt một chút, có điểm bất an.


Cái đó...y có phải là chơi với lửa rồi không?

Aizz, không chiếm được uy phong ở trên giường, thì cũng chỉ có thể kiếm chút tiện nghi ở trên miệng thôi.


-----------------------------

Xe ngựa nhân lúc trời còn chưa sáng, một đường lao nhanh khỏi thành trì, rẽ vào trong một đầu đường nhỏ đi xuyên qua sơn lâm.


Cả hai tổng cộng đi hơn một ngày trời, từ đêm hôm trước đến đêm hôm sau, dọc đường không ngủ không nghỉ, mới có thể rời khỏi địa giới của Tụ Nghĩa Trang, chỉ còn cách Tây Mạc hơn trăm dặm đường.


Bởi vì Dạ Minh chuyên chọn đường núi vắng vẻ để đi, nên dù lệnh truy nã của y đã được phát ra.
Dọc đường cũng không gặp phải trở ngại nào.


Đến khi mặt trời lần nữa xuống núi, Dạ Minh rốt cục mới chịu dừng vó ngựa, để xe ngựa ngừng lại bên ngoài bìa rừng.


"Đêm nay ngươi đợi ở đây đi, vi phu có chuyện cần phải đi xử lý.
Nếu gặp phải chuyện không may, lập tức hướng vào trong rừng rậm chạy đi.
Vi phu sẽ bảo hộ ngươi."

Một tiếng vi phu, hai tiếng vi phu, Dạ Minh càng nói liền ngày càng quen miệng.
Mà đối với việc này, ngoài trừ lúc đầu có điểm ngượng ngùng, Quân Du Ninh hiện tại đã có thể mắt nhắm mắt mở mặc kệ, để y muốn gọi thế nào liền gọi thế đó.



Vốn, Dạ Minh lại muốn rời đi, liền đã khiến Quân Du Ninh nghi ngờ không thôi.
Thế nhưng, đến khi y lấy ra một cái bao tải, sắc mặt hắn trong nháy mắt liền tái đi, đột ngột nghĩ tới một số hình ảnh không khỏe.


May thay, cũng không để hắn hiểu lầm.
Dạ Minh rất nhanh liền đã theo giới chỉ lấy ra lương khô, tỷ như màn thầu, thịt khô, bánh bột,...
từng món từng món đặt vào trong.


Đến tận khi cả bao tải mấy mươi cân đều đã không còn chỗ chứa nữa, y mới tiếc nuối dừng tay, đem miệng bao túm lại, kéo lên vai.


Thức ăn này là y chuẩn bị sẵn từ trước, thả ở trong giới chỉ.
Khả năng bảo tồn cũng sẽ kéo dài hơn bình thường rất nhiều.


"Vi phu đi rồi, ngủ ngon." Ở trên trán Quân Du Ninh đặt xuống một nụ hôn, Dạ Minh liền vác theo bao tải, ngón chân khẽ điểm, nhanh chóng đạp lên một nhánh cây to, thoắt cái liền biến mất ở trong bóng đêm.


Một mình ở giữa hoang sơn dã lĩnh như thế này, Quân Du Ninh cũng không hề sợ hãi.
Chỉ là, đối với việc Dạ Minh luôn thần thần bí bí giấu giếm chính mình, hắn lại có điểm khổ sở.


Nhưng rốt cuộc, cũng chẳng thể làm gì khác hơn, ngoài cố gắng để một ngày nào đó, y có thể hoàn toàn trải lòng với hắn, cam tâm tình nguyện nói cho hắn nghe những gì y đang hứng chịu.



-----------------------------

Khu rừng này, tên gọi là Vô Liên sơn mạch.
Bên trong yêu thú vô số, ban ngày đã vô cùng nguy hiểm, ban đêm lại càng là tu la sát tràng, nơi yêu thú cuồng loạn.
Đừng nói là người bình thường, tu sĩ nếu không chuẩn bị sẵn sàng, loạn nhập vào đây, nhất định liền sẽ chết đến thi cốt cũng chẳng còn.


Thế nhưng, làm người không thể tưởng tượng nổi chính là, ở giữa Vô Liên sơn mạch, thế mà lại tồn tại một căn nhà gỗ nhỏ.


Bên trong, lại sinh sống hai cái phàm nhân, hơn nữa còn là một người phụ nhân, cùng một tiểu nữ hài khoảng bảy tám tuổi.


"Lan Lan."




.


Bình luận

Truyện đang đọc