VÌ QUÂN MÀ SINH


**Bốn người ở chương trước là con của sư tôn Kỉ Tình, hai nam hai nữ, không phải bốn tên nghiệt đồ nha!

**Trong hai nhi tử, có một người là công trong truyện mới.


Liễu thành - một tòa thành trì ở biên giới Tây Mạc.


Bởi vì gần sát với khu vực cằn cỗi nhất đại lục, nên tình huống ở nơi đây có thể gọi là ngư long hỗn tạp.
Người cư trú, chín phần mười đều không phải kẻ tốt, thuộc về tán tu ở tầng dưới chót nhất.


Hôm nay, Liễu thành đổ mưa rất lớn, từ sáng sớm đến tận nửa đêm, cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu dứt hẳn.
Có thể xem là cơn mưa lớn nhất trong mười mấy năm qua ở một nơi oi bức thế này.


Chỉ là, người của Liễu thành, tất cả đều không quá chào mừng cơn mưa này.


Rất đơn giản, thời tiết đột ngột phát sinh dị thường, chứng tỏ thế gian này sẽ sắp sửa đón nhận đại tai biến.



Bởi vì sao? Mười mấy năm trước trong miệng bọn họ, cũng liền chính là lần Tam giới đại chiến đó.
Khi đó chết bao nhiêu người, chỉ cần nghĩ đến, liền đã khiến người run sợ.


"Ài, thế gian này quả thật là càng ngày càng không thái bình."

"Mới yên bình không được mấy năm, bây giờ lại phải có đại sự sắp phát sinh.
Rốt cuộc là có để người ta có con đường sống không."

Bên trong một tòa khách trạm nho nhỏ ở Liễu thành, một đám khách trọ nửa đêm bị tiếng mưa đánh thức, lúc này đang tụ tập lại cùng nhau ở dưới sảnh đường, riêng phần mình uống rượu trò chuyện.


Nội dung câu chuyện cũng chỉ xoay quanh về dị biến, sau đó là đến những đại sự xảy ra gần đây.
Cuối cùng, thì lại bắt đầu chuyển đến trên thân của kẻ bị truy nã nửa năm không có tung tích nào đó...


"Này, các ngươi nói xem cái tên Dạ Minh đó rốt cuộc là đã trốn đến chỗ nào rồi?"

"Nói không chừng đã sớm chết ở xó xỉnh nào đó rồi đi.
Nếu không các ngươi cũng biết rồi đó, nửa năm này, vô số thế lực trong thiên hạ gần như là đem cả đại lục đều lật úp, đào sâu ba tấc đất.
Cho dù là con chuột thì cũng đều đã sớm bị tìm ra."

"Ngay cả một chút tin tức cũng không có như vậy, cũng chỉ có khả năng là thịt nát xương tan, táng thân trong bụng yêu thú mà thôi." Một vị tu sĩ ngồi ở trong góc phòng ngay tức khắc liền phe phẩy quạt giấy nói ra suy đoán.


Chỉ là, ngay tức khắc liền nhận phải phỉ nhổ :"Xàm ngôn, cũng chưa chắc.
Nói không chừng đối phương đã dựa vào phương thức nào đó, lẩn trốn truy lùng của chúng nhân cũng không chừng."

"Dù sao, các ngươi không cảm thấy kẻ này rất tà môn à?"

"Tà môn? Tà môn như thế nào?" Một thiếu niên trẻ tuổi ngay tức khắc liền dò hỏi, rõ ràng là loại người vừa mới vào giang hồ, đầu óc nóng nảy, thiếu chín chắn.


Đối phương biểu hiện khiến chủ nhân giọng nói cảm thấy rất vui vẻ, ngay tức khắc liền giải thích :"Rất đơn giản, Dạ Minh này nhất định là có tà thuật.
Nếu không, Quân Du Ninh làm sao lại có thể thông đồng với hắn được?"

"Nam nhân mà, ai lại không muốn hai vị thê tử kiều mị, một trong số đó còn là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.

Để rồi chạy theo một đại nam nhân chứ? Trừ phi là đầu óc có bệnh."

Nghe kẻ này giải thích, đám người mới làm ra biểu lộ bừng tỉnh đại ngộ.
Chỉ là, đúng lúc này, giọng nói của lão bản vang lên, lại khiến bọn họ không thể không phân tâm nhìn sang.


"Hai vị khách quan, mời đi lối này."

Người đến là hai nam tử mặc áo tơi, đầu đội mũ tre, đem dung mạo hoàn toàn giấu trong góc khuất.
Một người lưng vác bội đao, một người hông đeo bội kiếm, vừa tiến vào, liền làm không khí trong khách trạm ngưng kết.


Đám người không nói gì, cũng không nhìn nhiều, khẽ quan sát một chút, khi nhìn thấy cả hai đã ngồi vào trên một chiếc bàn gỗ, thì liền nhao nhao thu hồi tầm mắt.


Cao thủ.


Trong đầu đám người lập tức cho ra đáp án này.
Không giống với những tu sĩ thông thường giống như hoa trồng trong nhà ấm, đám người bọn họ mỗi ngày đều nếm máu trên lưỡi đao, cảm thụ về nguy hiểm, cũng cường liệt hơn rất nhiều.


Từ tư thế của hai kẻ này tới xem, rõ ràng giống như là người từ xa tới.
Ở bên ngoài trời đổ mưa to như vậy, nhưng trên người bọn họ, lại ngay cả một giọt nước mưa cũng không rơi trúng.


Ngay cả giày cũng hoàn toàn khô ráo.



Rất rõ ràng, bọn họ khi nãy ở bên ngoài, một là sử dụng linh lực hộ thể, hai là khi bước vào, trong tích tắc liền dùng linh lực hong khô y phục, cho nước bốc hơi.


Nhưng dù là phương pháp nào, thì cũng đều phải có đại lượng linh lực chèo chống.
Người bình thường linh lực yếu ớt, gần như sẽ chẳng có ai đi làm loại chuyện lãng phí như vậy.


"Lại nói tiếp, các ngươi cảm thấy Dạ Minh thật sự là hung thủ à?" Sau một lúc yên tĩnh, lúc này, lại có người tiếp tục bàn luận chuyện bỏ dở khi nãy.


"Ai biết được.
Những đại nhân vật đó nói hắn là hung thủ, chúng ta chỉ cần biết hắn là hung thủ là được rồi.
Quan tâm nhiều như vậy làm gì.
Cũng đừng có giống như Liễu lão tông sư, bị vạ lây, đem chính mình đều đưa vào vũng bùn."




.


Bình luận

Truyện đang đọc