VÌ QUÂN MÀ SINH


Dứt lời, Quân Du Ninh liền không kịp phòng ngừa bị Dạ Minh lôi kéo, trực tiếp hướng đáy vực lao xuống.


Thân thể một khắc rơi vào khoảng không, Quân Du Ninh liền siết chặt lấy bàn tay Dạ Minh.
Tim đập như trống bỏi, cũng không dám mở mắt ra, bên tai là tiếng gió thổi ồ ạt, phảng phất muốn đem màng nhĩ thổi xuyên.


Mặc dù rất tin tưởng Dạ Minh, nhưng cảm giác cơ thể từng chút một mất đi trọng lực, xác thực cũng không hề tốt đẹp chút nào.


Cho đến khi, thân thể của hắn giống như vừa đâm xuyên qua một tầng bình chướng.
Bên tai, cũng mới truyền tới giọng nói của Dạ Minh :"Đồ ngốc, mau mở mắt ra đi."

Thân thể vẫn còn đang rơi xuống, trong lòng e ngại, song, Quân Du Ninh vẫn là nghe lời Dạ Minh mà hé mắt ra.
Đến tận khi nhìn thấy được khung cảnh trước mắt, hai mắt của hắn mới chậm rãi mở to.


Đập vào mắt, chính là một phương thế giới linh khí nồng đậm như sương, bầu trời trong xanh không một áng mây.
Xa xa, có thể nhìn thấy bên trong sương khí, lượn lờ từng đầu phi cầm, nhàn vân dã hạc.


Nhưng đánh sâu vào thị giác nhất, cũng chỉ có thể là tòa đại sơn cao chọc trời, uy nga hùng vĩ ở đằng xa kia.
So sánh với nó, chủ phong của Ngự Kiếm Tông, cũng liền chẳng khác gì đá sỏi đặt cạnh hòn giả sơn.



Trong lúc Quân Du Ninh nhìn đến ngây người, Dạ Minh đã vươn tay, vịn lấy vai của hắn.
Thân thể ở trong không trung thử giữ vững một chút.
Ngay sau đó, liền đã đạp lên linh khí, cùng người bên cạnh nhẹ nhõm tiếp đất.


Vị trí mà bọn họ đang đứng, là bên dưới chân núi.
Ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt liền là một dãy thiên khê dẫn vào thương khung, cùng với một cánh cổng dựng bằng đá xanh, treo một tấm hoành phi xiêu vẹo ghi ba chữ - Tiêu Dao Đỉnh.


"A Minh, đây là..."

"Tiêu Dao Đỉnh, một phương tiểu thế giới được người dùng thần thông mở ra." Mặc dù đã không phải là lần đầu tiên đứng ở nơi này, nhưng bây giờ, có thể tận mắt chứng kiến, tâm thần của Dạ Minh vẫn là không nhịn được mà chấn động.


Xé rách không gian mặc dù rất khó, nhưng ở Tiên Ma lục, cũng không phải là không người làm được.


Thế nhưng, tự sáng tạo ra một tiểu thế giới dựa theo mong muốn của mình, đó lại là một vấn đề hoàn toàn khác.
Lệnh người không dám tưởng tượng, chủ nhân của nơi này, rốt cuộc là có vĩ lực bậc nào.


Phải chăng, liền chính là tiên nhân trong truyền thuyết...


"Chúng ta đi thôi."

Lôi kéo Quân Du Ninh vẫn còn chưa từ trong rung động thoát ra kia, Dạ Minh liền chậm chạp đặt chân vào trên bậc thang, từng bước một hướng đỉnh núi đi đến.


Tiểu thế giới này, tổng cộng cũng chỉ có một lối vào cùng một lối ra.


Trong đó, lối vào là ở giữa không trung của vực thẳm ngay bên dưới gốc sồi.
Nếu không phải kiếp trước bản thân vận khí tốt, đánh bậy đánh bạ tiến vào đây.
Thì Dạ Minh cảm thấy, lối vào này, cho dù là trải qua thêm mấy thiên niên kỷ, cũng đều sẽ không có người tìm được.


Về phần lối ra, thì là ở ngay bên trong Vọng Minh Cư.



Nhắc tới Vọng Minh Cư, sau khi vượt qua mấy ngàn bậc thang, Quân Du Ninh cùng Dạ Minh rốt cục cũng đã xuất hiện ở đây.


Nhìn gian phòng ốc giản lược, bình dị, xen lẫn với từng ngọn linh dược tùy ý gieo trồng ở hai bên đường, cảm xúc của Quân Du Ninh đều đã sớm tê liệt.


Chí ít là cho đến khi Dạ Minh quen đường quen nẻo dắt tay hắn tiến vào trong chính sảnh của Vọng Minh Cư, nhìn thấy năm thân ảnh đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, thẳng hàng với nhau.


Ngoại trừ người ngồi ở giữa ra, bốn người khác đều phủ lên một lớp áo choàng đen, không nhìn thấy được chân dung.


Người này là một nam tử niên kỷ thoạt nhìn không lớn, chỉ khoảng hai mươi tuổi.
Trên người mặc một bộ tử hồng y, lụa sa mong manh, nhưng lại tinh xảo trên từng chi tiết nhỏ.


Dung mạo tựa như thiên tiên trên cửu trọng thiên, cao quý không gì sánh bằng, khiến người một cái liếc mắt, liền đã không dám nhìn nhiều, tâm sinh kính sợ.


Trong lúc Quân Du Ninh luống cuống dời mắt, Dạ Minh liền đã quỳ xuống đất, hướng về phía năm cá nhân này dập đầu ba lạy, cung kính hô :"Đệ tử Dạ Minh, tham kiến sư tổ, sư tôn, cùng chư vị sư thúc."

Dạ Minh dập đầu rất thành khẩn, tiếng lộp cộp vang lên, làm Quân Du Ninh lập tức lấy lại tinh thần, cùng một chỗ quỳ xuống, học theo y kính cẩn bái lạy.


Chỉ là, ba cái khấu đầu làm xong, không biết kế tiếp nên làm gì, Quân Du Ninh cũng chỉ có thể lựa chọn phủ phục tại trên đất.
Bởi vì hắn vẫn chưa được năm vị người thần bí kia cho phép đứng lên.


Nhưng đúng lúc này, bả vai của hắn đã đột nhiên bị vỗ nhẹ một cái.

Kèm theo đó, liền chính là giọng nói của Dạ Minh :"Ngươi ngốc ra đó làm gì, còn không mau đứng lên!"

Kinh ngạc ngẩng đầu, Quân Du Ninh mới phát hiện Dạ Minh không biết từ khi nào cũng đã đứng lên xong.
Việc này, khiến hắn không khỏi có điểm mê mang.


"Hành lễ chỉ là vì làm trọn đạo nghĩa thôi, dù sao năm người bọn họ cũng không nhìn thấy, không cảm nhận được."

Nghe Dạ Minh nói vậy, Quân Du Ninh lúc này mới chú ý tới, hồng y nam tử ngồi ở giữa kia, mặc dù khí chất thượng giai, thế gian khó cầu.
Nhưng đôi mắt, thì lại đã nhắm chặt từ lâu.
Gương mặt hiện lên một mảnh tường hòa, giống như tiên thần đang ngủ say.


Chẳng lẽ...


"Năm vị này đã..." Quy tiên?




.


Bình luận

Truyện đang đọc