- Không sai, ngươi để cho ta và Lão Nhị dùng mệnh đi đổi, nói thế nào cũng phải cho chúng ta một chút lợi ích chứ.
Bàn Tử cười tà cười một tiếng, hai ngón tay phải ma sát, con mắt lóe ra quang mang Hồn Thạch.
Tiêu Phàm một mặt xem thường nhìn Bàn Tử, tên mập này đi theo Quách lão quỷ một hồi thì trong mắt cũng chỉ có tiền.
- Các ngươi dù sao cũng là học viên Thần Phong Học Viện a, làm rạng danh học viện đó là chuyện đương nhiên.
Thần sắc Quách Sĩ Thần cứng đờ, hắn cũng quên Tiêu Phàm và Bàn Tử cũng rất khó chơi, chỉ kém hơn Tiểu Ma Nữ một chút.
- Ta quyết định rời khỏi Thần Phong Học Viện.
Bàn Tử đại nghĩa lẫm nhiên, khó chịu nhìn Quách Sĩ Thần nói:
- Ta nói Quách lão quỷ này, ngươi thật đúng là không xem chúng ta là người, chúng ta gia nhập Thần Phong Học Viện lâu như vậy, trừ là công cụ kiếm tiền ngươi thì chúng ta còn được chỗ tốt gì?
- Lời Bàn Tử mặc dù nghiêm trọng, nhưng rất có đạo lý.
Tiêu Phàm trịnh trọng gật đầu.
- Tiêu Phàm tiểu tử, ngươi dám nói ngươi không lấy được chỗ tốt gì?
Ánh mắt Quách Sĩ Thần gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.
Thần sắc Tiêu Phàm cứng lại, chẳng lẽ Quách lão quỷ biết mình lấy được Vô tận Chiến Hồn?
Không nên a, sự tình kia chỉ có mình biết mới đúng, Tiêu Phàm đột nhiên phát hiện, bản thân vẫn quá khinh thường Quách Sĩ Thần, lão gia hỏa này nhìn qua bộ dáng bất cần đời, nhưng cái gì đều chạy không khỏi Hỏa Nhãn Kim Tinh của hắn.
- Được, chỉ cần là việc ta có thể làm thì ta sẽ làm, lần trước ngươi nói, nếu chúng ta đoạt được năm hạng đầu của Yến Thành Thu Liệp thì sẽ cho chúng ta tiến vào nội viện.
Tiêu Phàm nhường một bước.
- Móaaaa, Quách lão quỷ, ngươi thiên vị cho Lão Tam.
Bàn Tử thấy thế liền xạm mặt lại, cả người lăn đùng ra ăn vạ.
- Được rồi, được rồi.
Quách Sĩ Thần chơi không lại hai người, đành phải thỏa hiệp:
- Mỗi người hai viên Hồn Tinh Ngũ Giai, một bộ Ngũ Phẩm Chiến Kỹ, sau đó lại tiến vào nội viện tu luyện một ngày, được rồi chứ.
Tiêu Phàm và Bàn Tử nhìn nhau, trên mặt lập tức cười như hoa.
Quách Sĩ Thần đau lòng xuất ra bốn viên Hồn Tinh Ngũ Giai với hai bộ Ngũ Phẩm Chiến Kỹ, hắn ngược lại không có để ở trong lòng, bởi vì Ngũ Giai Hồn Tinh chính là Hồn Thạch, mà chiến kỹ lại không phải.
- Nhất Kiếm Tuyệt Trần? Cũng không tệ lắm.
Tiêu Phàm hài lòng thu hồi chiến kỹ, hắn hiện tại đang dùng kiếm, kiếm quyết Nhất Kiếm Tuyệt Trần này đúng là tới đúng lúc.
- Ta cũng không sai, Ngũ Phẩm Chiến Kỹ: Man Quyền.
Bàn Tử cười nham nhở trông rất đáng ghét.
- Đi, đi vào nội viện tu luyện lại nói.
Tiêu Phàm đứng dậy trực tiếp đi vào nội viện, Bàn Tử hấp tấp chạy theo.
- Hai tên quỷ hút máu.
Quách Sĩ Thần giận mắng, bốn viên Hồn Tinh Ngũ Giai cứ như thế bốc hơi, trong lòng hắn lúc này đang rỉ máu.
Tiêu Phàm, Bàn Tử mang theo Tiểu Kim lần nữa đi đến cổng vòm hướng vào nội viện.
Nhưng làm bọn hắn ngoài ý muốn là lần này không xuất hiện Huyễn Cảnh, xem ra nơi này đã được bố trí cấm chế, không được sự đồng ý của Quách Sĩ Thần thì không thể tiến vào.
- Có lẽ bởi vì cấm chế này nên Quách lão quỷ mới biết mình chiếm được chỗ tốt.
Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm.
Ba người Tiêu Phàm liền xuyên qua thông đạo, lập tức một cỗ mùi thơm ập vào mặt, hai người một thú trong nháy mắt ngây ngốc.
Trước mặt là một mảnh màu xanh biếc, chim hót hoa nở, sinh cơ bừng bừng, thiên địa linh khí nồng đậm, hít một hơi thôi cũng làm lỗ chân lông toàn thân nở ra, thư thái cực kỳ.
Không gian nơi này so với tưởng tượng còn rộng lớn hơn rất nhiều, cũng không giống một nơi chật hẹp khi nhìn từ bên ngoài.
- Nếu không tiến vào thì ai cũng không biết, nơi đây lại có một tiên cảnh như thế.
Bàn Tử không khỏi cảm thán nói, vội vàng tìm tới một chỗ đất bằng, ngồi xuống bắt đầu tu luyện.
- Lão Tam, thiên địa linh khí nơi này quá nồng đậm, tốc độ tu luyện phải nhanh gấp bội, thậm chí mấy chục lần.
Bàn Tử kích động kêu to lên.
- Tiểu Kim, chúng ta cũng tu luyện.
Tiêu Phàm cười cười, sớm biết ở đây có chỗ tốt như thế thì còn tiến vào Hồn Thú Sơn Mạch làm gì.
Thiên địa linh khí bốn phía cuồn cuộn đến, toàn thân Tiêu Phàm hừng hực kim sắc khí diễm, Vô Tận Chiến Quyết vận chuyển, U Linh Chiến Hồn lơ lửng trên đỉnh đầu.
Tốc độ U Linh Chiến Hồn hấp thu thiên địa linh khí còn nhanh hơn lúc Tiêu Phàm vận chuyển Vô Tận Chiến Điển rất nhiều, hắn có thể cảm nhận được có một dòng nước ấm đang chảy dọc kinh mạch hắn, tất cả ám tật bản thân đều bị quết sạch.
- A!
Đột nhiên, Tiêu Phàm nhìn vào trong đan điền của mình, hắn phát hiện Bạch Thạch đang không ngừng hấp thu Hồn Lực trong cơ thể hắn.
Theo Hồn Lực hấp thu, Bạch Thạch cũng càng ngày càng sáng chói mắt, giống như một cái mặt trời nhỏ vậy.
- Nguyên lai Bạch Thạch hấp thu Hồn Lực để bổ sung năng lượng.
Tiêu Phàm liền hiểu ra nhiều điều, trước kia hắn đều chờ một thời gian mới thấy Bạch Thạch khôi phục lại, lúc trước cũng không biết Bạch Thạch dựa vào cái gì để khôi phục năng lượng.
Hiện tại hắn minh bạch, thiên địa linh khí và Hồn Lực đều có thể bổ sung năng lượng huyền diệu của Bạch Thạch.
- Nếu như Bạch Thạch thực có thể dựa vào Hồn Lực bổ để sung năng lượng, vậy có phải chỉ cần chuẩn bị đủ Hồn Lực thì có thể làm cho Chiến Hồn biến dị?
Trong lòng Tiêu Phàm có một ý nghĩ lớn mật, âm thầm quyết định sau này tìm một người đến thử nghiệm.
Khi Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, hắn phát hiện U Linh Chiến Hồn có biến hóa, tuy không lớn, nhưng nhìn qua càng ngày càng ngưng thực.
Hơn nữa, sương mù màu đen kia càng lúc càng âm trầm, đáng sợ.
- Xem ra trước đó ta phỏng đoán không sai, U Linh Chiến Hồn thực sự có thể tiến giai.
Trong lòng Tiêu Phàm hít sâu nói: - Hiện tại U Linh Chiến Hồn hẳn là Ngũ Phẩm Chiến Hồn, có lẽ trong nội viện này có thể làm nó tiến thăng lên lục phẩm.
Hắn cũng rốt cục minh bạch vì sao Mạc Thiên nhai nói U Linh Chiến Hồn biến hóa một chút, U Linh Chiến Hồn tất nhiên đã mạnh lên.
Người khác đều xem U Linh Chiến Hồn là Tứ Phẩm U Ảnh, chỉ có Mạc Thiên Nhai nhìn ra U Linh Chiến Hồn bất phàm, điểm này cũng gián tiếp chứng minh Mạc Thiên Nhai không đơn giản.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Tiêu Phàm đắm chìm bên trong tu luyện, thời gian một ngày không dài, hắn không muốn lãng phí từng phút từng giây.
Oanh!
Đột nhiên, một tiếng nổ vang truyền đến, toàn thân Bàn Tử tản ra khí tức cường đại, Cửu Phẩm Chiến Hồn: Đại Lực Kim Cương ngưu lại tăng thêm mấy phần, ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá.
Gần như đồng thời, trên người Tiểu Kim cũng tản mát ra khí tức cường đại, toàn thân kim quang chói mắt giống như một vòng mặt trời nhỏ, hình thể lại tăng lên một chút.
Tiêu Phàm không để ý đến mọi việc diễn ra, có thể đột phá hay không hắn cũng không quá quan tâm, mấu chốt là việc U Linh Chiến Hồn trưởng thành, nếu như U Linh Chiến Hồn có thể trưởng thành đến lục giai thì đó là thu hoạch còn lớn hơn khi hắn tự mình đột phá.
Mấy canh giờ sau, khí thế U Linh Chiến Hồn đột nhiên tăng lên, trên mặt Tiêu Phàm rốt cục lộ ra vẻ vui mừng.
- Lục Phẩm!
Tiêu Phàm khẽ thở ra một ngụm trọc khí, bỗng nhiên mở to hai mắt, hai sợi u quang từ trong mắt hắn bắn ra, hắn có thể cảm nhận được U Linh Chiến Hồn đã thay đổi.
Loại khí thế này tuyệt đối chỉ Lục Giai Chiến Hồn mới có, hơn nữa còn cường đại hơn cả Lục Giai Chiến Hồn bình thường.
Sau nửa canh giờ, Tiêu Phàm đem Vô Tận Chiến Quyết vận chuyển bảy cái chu thiên mới dừng lại.
- Lão Tam, ngươi không đột phá?
Bàn Tử đứng ở đằng xa, cổ quái nhìn Tiêu Phàm.
- Còn kém một chút.
Tiêu Phàm lắc đầu, hắn chẳng những không cảm thấy đáng tiếc, ngược lại vô cùng kích động, U Linh Chiến Hồn đột phá lục phẩm thì hắn cũng không còn lo về chướng ngại đột phá nữa.
- Tiêu Phàm, thằng mập chết tiệt, hai thằng trời đánh chúng bay còn không cút ra đây cho lão tử, nói xong một ngày mà các ngươi ngây ngốc tận hai ngày.
Một tiếng mắng chửi truyền đến từ ngoại viện, Quách Sĩ Thần đang nổi điên chửi vào.
- Lần này coi như có lời rồi.
Bàn Tử nhếch miệng cười một tiếng, vịn bả vai Tiêu Phàm nghênh ngang đi ra ngoài, Tiểu Kim chậm rãi theo sau hai người.
MềuSiuBự -
Convert hay dịch ad