Bác sĩ?
Tần Mặc không hiểu ra sao, tam đại nghề nghiệp trên Chiến Hồn Đại Lục không phải Luyện Dược Sư, Chú Tạo Sư và Liệp Hồn Sư sao? Cái gì là Bác Sĩ?
- Bác Sĩ, chăm sóc người bị thương...
Gặp bộ dáng Tần Mặc một mặt hiếu kỳ, Tiêu Phàm nhịn cười giải thích một lần.
- Chăm sóc người bị thương, không phải là Luyện Dược Sư sao?
Tần Mặc không khỏi trợn mắt một cái:
- Ngươi nếu dạy ta kim châm chi thuật, ta cũng nguyện ý trở thành Bác Sĩ.
- Khụ khụ, Bác Sĩ phải có sư môn truyền thừa.
Tiêu Phàm uyển chuyển cự tuyệt nói. Nói đùa cái gì vậy, đây chính là bát cơm của hắn, làm sao có thể nói cho ngươi biết.
Lần trước nhìn thấy Bạo Linh Thuật ngươi muốn có, hiện tại nhìn thấy kim châm thuật, ngươi lại muốn, trên đời này chỗ nào có dạng sự tình như thế này.
Nhưng khiến Tiêu Phàm không nghĩ tới là, Tần Mặc trực tiếp quỳ trên mặt đất.
- Tần lão, ngươi làm cái gì vậy!
Làm Tiêu Phàm bị dọa cho phát sợ, vội vàng chuẩn bị đỡ Tần Mặc dậy.
Tần Mặc tản ra một cỗ khí thế ngút trời, giam cầm Tiêu Phàm, vội vàng bái nói
- Sư tôn ở trên, xin nhận đồ nhi một lạy.
- Tần lão, ngươi tội gì phải khổ như thế chứ?
Tiêu Phàm cười khổ. Tần Mặc này thực sự là một kẻ mê dược, vì thuật chế thuốc vậy mà hướng một tên tiểu bối quỳ xuống, việc này ngược lại khiến Tiêu Phàm lau mắt mà nhìn.
Thậm chí trong lòng Tiêu Phàm còn có chút không đành, nếu quả thật cự tuyệt, Tần Mặc khẳng định sẽ vô cùng thất vọng.
- Tần lão đứng lên đi.
Tiêu Phàm cười khổ nói.
- Sư tôn đây là đáp ứng rồi sao?
Ánh mắt Tần mỗ sáng lên, rất có ý tứ đạt được âm mưu.
- Ta thay sư tôn đáp ứng, thu ngươi làm ký danh đệ tử.
Tiêu Phàm gật đầu, đành phải bày ra bộ dáng miễn cưỡng.
- Sư tôn?
Vẻ mặt Tần Mặc vô cùng nghi hoặc, bất quá rất nhanh liền lấy lại tinh thần, đứng dậy hướng về phía Tiêu Phàm cung kính thi lễ nói: - Đa tạ sư huynh, Tần Mặc nhất định cố gắng trở thành đệ tử nhập thất.
Tiêu Phàm chưa bao giờ nghĩ tới đột nhiên mình lại có thêm một vị sư đệ, mà chính là bởi vì người sư đệ này, từ hôm nay về sau sẽ trải qua rất nhiều sự tình.
- Trước tiên giúp Vân Thiên Trì chữa thương đã.
Tiêu Phàm đem tâm thần kéo trở về.
- Vâng, sư huynh!
Tần Mặc một mặt kích động.
Kim châm thao túng, hai người có thể rõ ràng cảm ứng được Hồn Lực biến hóa bên trong đan điền Vân Thiên Trì. Tẩy Hồn Đan tác dụng vào Hồn Lực, chậm rãi ngưng tụ thành một đóa hoa sen hỏa hồng sắc.
Hỏa hồng sắc luyện hóa tản ra một cỗ khí tức nóng rực, không ngừng xoay tròn, Hồn Lực khổng lồ hướng tứ phía quét sạch.
Tiêu Phàm và Tần Mặc vội vàng rời khỏi đan điền Vân Thiên Trì, trên mặt rốt cục lộ ra nụ cười, hoa sen này liền đại biểu tẩy hồn thành công.
- Lục Phẩm Chiến Hồn Hỏa Hồng Liên, Vân Thiên Trì cũng coi như là có được niềm vui ngoài ý muốn.
Tần Mặc cười nói.
- Cũng không tính là niềm vui ngoài ý muốn, trước đó Chiến Hồn hắn là Thất Phẩm, hiện tại biến thành Lục Phẩm.
Tiêu Phàm lắc đầu, trong lòng lại bổ sung một câu:
- Có lẽ là bởi vì phẩm giai Tẩy Hồn Đan hạn chế đi, nếu như có thể luyện
chế Thất Phẩm, thậm chí Bát Phẩm Tẩy Hồn Đan, có lẽ có thể sinh ra Chiến Hồn phẩm giai cao hơn.
- Sư huynh đừng quên, Hỏa Hồng Liên là Chiến Hồn hệ chữa trị, thập phần hiếm có.
Tần Mặc lắc đầu, trong mắt có chút vẻ hâm mộ.
Tiêu Phàm không nói, lẳng lặng chờ đợi.
Ngoài sân, Vân Lạc Vũ bọn hắn đã chờ đến mấy canh giờ, lâu như vậy còn không nhìn thấy Tiêu Phàm đi ra, có thể nói là lòng nóng như lửa đốt.
- Đại vương, Kiếm Vương Triều đang ở kêu gào bên ngoài, đòi chúng ta thả Cố Vũ Hề, bằng không...
Triệu Vô Bệnh từ đằng xa đi tới, sắc mặt khẽ hơi trầm xuống một cái.
- Bằng không cái gì?
Vân Lạc Vũ còn chưa mở miệng, ánh mắt Bàn Tử quét ngang!
- Bằng không ngựa đạp Đại Yến Vương Triều.
Triệu Vô Bệnh cắn răng nói.
- Vậy ngươi liền nói cho bọn hắn, Cố Vũ Hề đã chết, để bọn hắn ngựa đạp Đại Yến!
Trong giọng nói Bàn Tử tràn ngập khinh thường, Cố Vũ Hề dĩ nhiên chính là tên thật của Thất Dạ.
- Cứ nói như vậy!
Vân Lạc Vũ ngữ khí lạnh như băng nói, rất có một bộ đại vương uy thế.
- Vâng!
Triệu Vô Bệnh gật đầu, không chút do dự rời đi.
- Kiếm Vương Triều thật đúng là đem bản thân làm rễ hành, có chút bản sự liền muốn công thành sao.
Bàn Tử cười lạnh, lập tức đột nhiên nhìn về phía nơi xa nói:
- Phúc bá, Viện Trưởng đại nhân, các ngươi nói đúng không.
Phúc bá và Quách Sĩ Thần ngồi ở nơi xa thưởng thức trà thơm, một bộ dáng không liên quan tới chuyện này.
Đám người Vân Lạc Vũ lúc này mới phục hồi tinh thần, lo lắng trong lòng liền biến mất. Có hai đại Chiến Hoàng cường giả nơi này, Kiếm Vương Triều căn bản không cần để ở trong mắt.
Trong nháy mắt trôi qua một ngày, Vân Thành vô cùng an tĩnh. Kiếm Vương Triều không tiếp tục gọi rầm rĩ, hiển nhiên cũng biết rõ bên trong Vân Thành có Chiến Hoàng cường giả nên không dám làm càn.
- Két!
Sáng sớm ngày thứ hai, trời tờ mờ sáng, cửa phòng mở ra, hai người Tiêu Phàm cùng Tần Mặc đi tới, sau lưng hai người còn một nho bào nam tử đi theo.
- Phụ Vương!
Hai người Vân Lạc Tuyết và Vân Lạc Vũ vội vàng đi lên, vô cùng kích động.
- Đa tạ ân Vương, Vương Thúc cứu mạng!
Vân Lạc Vũ đột nhiên bái hướng Tiêu Phàm, trong lúc nhất thời không biết mở miệng như thế nào, bất quá trong lòng cảm kích là chân thành.
- Vương Thúc? Ta già như vậy sao?
Tiêu Phàm bị dọa đến trốn ở một bên:
- Vân Lạc Vũ, ta ngang hàng với ngươi, có thể gọi Tiêu Phàm.
- Tiêu huynh, quy củ chính là quy củ, ngươi là Vương Đệ của ta, hắn gọi ngươi Vương Thúc có làm sao?
Vân Thiên Trì đột nhiên cười nói.
- Phụ Vương, tu vi ngươi?
Vân Lạc Tuyết ngắt lời kêu lên, đám người nhìn lại, lúc này mới phát hiện, Vân Thiên Trì tu vi từ Chiến Vương đỉnh phong hạ xuống Chiến Tông đỉnh phong.
- Yên tâm, rất nhanh ta sẽ khôi phục.
Vân Thiên Trì một mặt tự tin. Vốn cho là hẳn phải chết không hề nghi ngờ, bây giờ nhặt về một cái mạng không nói, còn nắm giữ tu vi Chiến Tông cảnh, điều này khiến hắn như thế nào không cao hứng?
- Tiêu Phàm, cút ra đây!
Đột nhiên, một trận tiếng rống giận dữ ngập trời vang vọng Vân Thành, đinh tai nhức óc, Tiêu Phàm cau mày một cái, nhìn về phía hướng cửa thành.
Hô một tiếng, Tiêu Phàm đạp không mà lên, hướng về hướng cửa thành bay đi, những người khác nhao nhao cùng lên.
Ngoài cửa thành, mấy vạn quân đội Kiếm Vương Triều nghiêm chỉnh mà đối đãi, trong miệng không ngừng tức giận mắng.
- Tiêu Phàm, ngươi con rùa đen rúc đầu còn chưa cút đi ra!
- Thả Công Chúa, bằng không Kiếm Vương Triều cùng Đại Yến không chết không thôi!
- Tiêu Phàm, cút ra đây!
Tiếng rống giận dữ vang vọng khắp nơi. Vạn người mắng to, uy thế không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.
- Muốn chết sao?
Cũng đúng lúc này, hư không một tiếng, một đạo chưởng cương to lớn từ phía chân trời rơi xuống, hướng vị trí quân đội Kiếm Vương Triều hung hăng vỗ tới.
- Hừ!
Hừ lạnh một tiếng vang lên, một nam tử mặc Hoàng Kim chiến bào trên chiến xa Kiếm Vương Triều một chưởng đập xuống.
Oanh!
Hai đạo chưởng cương đâm vào cùng một chỗ, không gian rung động, khí lãng xông thẳng chân trời, uy áp kinh khủng quét sạch tám phương. Trên mặt đất, quân sĩ Vạn Kiếm Vương Triều bị thổi ngã trái ngã phải.
Hoàng Kim chiến bào nam tử sầm mặt lại, lách mình xuất hiện phía trước hơn vạn tướng sĩ, con ngươi băng lãnh nhìn chằm chằm phía trên thành lâu Vân Thành.
Hô!
Lúc này, ba đạo thân ảnh thoáng hiện. Thành lâu phía trên đột nhiên xuất hiện ba đạo thân ảnh, trên thân mỗi người phát ra khí tức, đều không kém gì hắn.
Ba Chiến Hoàng? Sắc mặt Hoàng Kim chiến bào nam tử biến đổi, những Chiến Hoàng này làm sao không rời đi, vẫn còn tại Vân Thành?
- Kiếm Vương, nhiều năm không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?
Vân Thiên Trì cũng được một Chiến Vương đưa đến phía trên thành lâu, cười tủm tỉm nhìn Hoàng Kim chiến bào nam tử đối diện. Nam tử kia chính là Kiếm Vương của Kiếm Vương Triều!
MềuSiuBự - VạnYênChiSào -
Convert hay dịch ad