VÔ THƯỢNG SÁT THẦN

- Không hổ là Vô Song Thánh Thành, quá bao la!

Nam Vực tu sĩ nhìn vô số phù đảo không trung cùng cung điện san sát nơi xa, không khỏi cảm thán nói, nơi này đâu phải là một tòa thành thị, hoàn toàn chính là một mảnh thế giới mới.

Cho dù là Tiêu Phàm cũng cảm thấy Vô Song Thánh Thành cực kỳ rung động.

Hắn là lần thứ nhất nghe nói Vô Song Thánh Thành lại là một tòa Thiên Không Thành, tại không trung phía xa vạn dặm, quan sát phía dưới giống hệt chúa tể của phiến thiên địa này.

- Tam Ca, chúng ta đến rồi?

Đám người Quan Tiểu Thất cũng đi ra khoang thuyền, xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Phàm, cũng vì nhìn đến cảnh sắc trước mắt mà rung động.

Khó trách rất nhiều người nằm mộng cũng muốn tiến về Vô Song Thánh Thành, khó trách người Vô Song Thánh Thành đều tự hào mình là người Thánh Thành, những người khác đều là nhà quê, hiện tại ngẫm lại cũng rất bình thường.

- Đến rồi.

Tiêu Phàm gật đầu, hắn đứng ở boong thuyền Phi Độ Chiến Thuyền ngắm nhìn nơi xa, vị trí quảng trường thập phần bao la, xung quanh có chừng ngàn trượng.

Tại phía trước quảng trường là một tòa đại môn hình cung to lớn, là từ những tảng đá to lớn chế tạo thành, hình thành chín phiến đại môn.

Tại phía trên phiến cửa đá khắc lấy ba chữ lớn cứng cáp hữu lực màu vàng, Chiến Hồn Điện.

Vẻn vẹn ba chữ liền cho người ta một loại cảm giác cực lớn đánh vào thị giác, bên trong ba chữ vậy mà ẩn chứa một cỗ lực lượng Ý Chí cường đại, người bình thường không dám tùy tiện nhìn thẳng.

- Đã đến Vô Song Thánh Thành, các ngươi an bài cho bọn hắn.

Giang Trường Thanh xuất hiện lần nữa, dư quang liếc mắt quét Tiêu Phàm, cũng không có quá mức để ý.

Tiêu Phàm cau mày một cái, hắn luôn cảm giác Giang Trường Thanh còn không có buông tha cho hắn, bất đắc dĩ hắn cũng chỉ có thể đem việc này đặt ở trong lòng.

Mới đến, Tiêu Phàm cũng không thể không cẩn thận, bất quá Tiêu Phàm cũng không sợ Giang Trường Thanh muốn đối phó mình, binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn.

- Đại Ly Đế Triều đi theo ta.

Đột nhiên, thanh âm Diệp Lâm Trần vang lên bên tai Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm cùng Bàn Tử nhìn nhau, sau đó liếc mắt nhìn thật sâu Diệp Lâm Trần, trong đầu hai người còn hiển hiện tình cảnh ban đầu ở Đại Yến Vương Triều nhìn thấy Diệp Lâm Trần.

Thời gian hơn một năm, bây giờ gặp lại lần nữa, ba người cũng đã không còn nhỏ yếu như vậy.

Hai người gật đầu đi theo Diệp Lâm Trần, Quan Tiểu Thất, Tiểu Kim, Tiểu Minh và tu sĩ Đại Ly Đế Triều cũng đi theo.

- Nhị Ca, Tam Ca, các ngươi biết người này?

Quan Tiểu Thất tiến đến bên cạnh Tiêu Phàm cùng Bàn Tử, truyền âm cho hai người nói.

- Xem như thế đi.

Tiêu Phàm gật đầu, cũng không có nói thêm cái gì.

Hắn đối với Diệp Lâm Trần cũng không có quá nhiều cảm nhận, chỉ là bởi vì Diệp Lâm Trần là ca ca Tiểu Ma Nữ, cho nên Tiêu Phàm mới không có chấp nhặt với hắn, nếu mang đi Tiểu Ma Nữ đổi lại một người khác, đoán chừng Tiêu Phàm hiện tại đã liều mạng cùng hắn.

Quan Tiểu Thất thấy Tiêu Phàm cùng Bàn Tử giống như có tâm sự nặng nề, cũng không tiếp tục đặt câu hỏi.

Lúc này, Diệp Lâm Trần mang theo đám người Đại Ly Đế Triều đi vào cửa đá, Diệp Lâm Trần đột nhiên ngừng thân hình, lật tay, trong tay đột nhiên thêm ra 50-60 khối bạch sắc ngọc bài.

Lập tức nhìn về phía đám người nói:

- Cái này là thân phận bài các ngươi tại Vô Song Thánh Thành, một khi bị phát hiện mất đi người, nhẹ thì trục xuất Vô Song Thánh Thành, nặng thì chết!

Nói đến chữ chết này, Diệp Lâm Trần không khỏi liếc mắt nhìn Tiêu Phàm, nhưng thần sắc Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, tựa như căn bản không nghe được.

Ngược lại những người khác bị dọa đến toàn thân khẽ run lên, lúc tiếp nhận ngọc bài từ trong tay Diệp Lâm Trần rất nhiều người run nhè nhẹ.

Tiêu Phàm cũng lĩnh một khối ngọc bài, quét mắt một vòng liền tùy ý ném vào bên trong Hồn Giới.

Hắn liếc mắt liền nhìn ra, thân phận ngọc bài cũng không có gì rất đặc biệt, chỉ là phía trên có một đường vân thần bí mà thôi. Đường vân kia không phải người bình thường có thể điêu khắc ra, bởi vì đó là một đạo Hồn Văn, người không hiểu Hồn Văn dù là Chiến Đế cảnh cũng điêu khắc không ra.

- Vô Song Thánh Thành chia làm Thượng Trọng Thiên và Hạ Trọng Thiên, vị trí các ngươi hiện tại chính là Hạ Trọng Thiên, ngoại điện Chiến Hồn Điện. Dựa vào lệnh bài thân phận trong tay các ngươi có thể tại Hạ Trọng Thiên hành tẩu, đương nhiên, ta khuyên các ngươi một câu, vô luận đến đâu, tốt nhất nên khiêm tốn một chút.

Ngữ khí Diệp Lâm Trần thập phần băng lãnh, không có bất kỳ tình cảm gì.

Đám người gật đầu, nín thở ngưng thần nghe, sợ bỏ lỡ cái gì. Trong lòng bọn hắn cũng cảm khái không thôi, tại Nam Vực bọn hắn cũng coi là nhân vật thiên tài.

Nhưng đi tới Vô Song Thánh Thành phải cụp lại cái đuôi mà đối nhân xử thế, khó trách cũng có rất nhiều người không nguyện ý tiến vào Vô Song Thánh Thành, tình nguyện tại Đế Triều hưởng một đời phú quý phồn hoa.

- Vị sư huynh này, chúng ta không phải đến tham gia Nam Vực Đại Bỉ à, làm sao hiện tại Nam Vực Đại Bỉ còn chưa bắt đầu?

Có người lấy dũng khí hỏi.

- Nam Vực Đại Bỉ một tháng sau mới tiến hành, các ngươi không muốn bị đào thải thì những ngày sau các ngươi nên mau chóng củng cố thực lực, đột phá tu vi đi.

Ngữ khí Diệp Lâm Trần thập phần bình tĩnh nói, không khỏi liếc mắt nhìn Tiêu Phàm cùng Bàn Tử.

Trên đường đi không nói gì, không bao lâu, Diệp Lâm Trần mang theo mấy người dừng lại trước một mảnh tiểu viện, nói:

- Nơi này là chỗ ở các ngươi, các ngươi tự an bài.

Để lại một câu nói, Diệp Lâm Trần quay người chuẩn bị rời đi, chỉ là vừa mới đạp không bay lên, thanh âm Tiêu Phàm vang lên bên tai hắn:

- Diệp Lâm Trần, có thể dẫn ta đi gặp Tiểu Ma Nữ hay không?

Diệp Lâm Trần có chút dừng lại khiến đám người không biết vì sao, thời gian vẻn vẹn một cái hô hấp liền hướng lấy chân trời lao đi, chỉ có một đạo thanh âm quanh quẩn bên tai Tiêu Phàm:

- Chờ Nam Vực Đại Bỉ, nếu như ngươi có tư cách tiến vào Thượng Trọng Thiên rồi nói.

- Nam Vực Đại Bỉ sao?

Tiêu Phàm cau mày một cái, mình đã đi tới Vô Song Thánh Thành còn phải đợi? Ai biết lại phải đợi bao lâu nữa đây.

Giờ phút này, Tiêu Phàm một khắc đều không muốn chờ, liếc mắt nhìn phương hướng Diệp Lâm Trần rời đi, Tiêu Phàm trong nháy mắt đem một điểm đen từ ống tay áo của hắn bay ra, hướng về phương hướng Diệp Lâm Trần biến mất truy theo.

- Lão Nhị, ngươi đi theo ta.

Nhìn thấy tu sĩ khác nhao nhao hướng trong sân đi đến, Tiêu Phàm nói với Bàn Tử.

Mấy người tùy ý tuyển một gian tiểu viện, Bàn Tử nghi hoặc đi theo Tiêu Phàm vào bên trong phòng, không đợi hắn mở miệng, Tiêu Phàm đột nhiên lấy ra một khối bạch sắc ngọc phiến cùng một quyển da cừu màu đen.

- Lão Nhị, ngươi đem Ý Thức chìm vào trong bạch sắc ngọc phiến này thử xem.

Tiêu Phàm đem bạch sắc ngọc phiến đưa cho Bàn Tử nói, hắn rất rõ ràng ghi chép trong này là cái gì, nhưng Tiêu Phàm vẫn nghĩa vô phản cố đưa cho Bàn Tử.

Bàn Tử không biết vì sao, nhưng lại không chút do dự dựa làm theo Tiêu Phàm nói, Ý Thức bao phủ bạch sắc ngọc phiến.

Sau một khắc, quanh thân Bàn Tử đột nhiên kim quang đại thịnh, Lôi Điện cuồn cuộn, huyết dịch trong cơ thể bỗng nhiên sôi trào, kinh mạch cùng Hồn Hải bên trong toàn bộ đều tràn đầy Kim Sắc Lôi Điện chi lực.

Trên mặt Tiêu Phàm hiện ra một vòng tiếu dung, chậm chạp nói:

- Thực có thể!

Vẻn vẹn trong nháy mắt, Bàn Tử liền tỉnh lại, kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm nói:

- Lão Tam, đây là?

- Chiến Thiên Bí Điển!

Tiêu Phàm trịnh trọng gật đầu, nói:

- Nguyên bản trước đó chuẩn bị tặng cho ngươi, về sau bởi vì một chút sự tình nên quên mất, đến hiện tại mới đưa cho ngươi.

Đúng rồi, còn có quyển da cừu này, nếu như ta không đoán sai thì trong này ghi chép hẳn là Chiến Hồn Thiên Lôi truyền thừa của Chiến Tộc, hi vọng một ngày kia ngươi có thể tìm tới, kể từ đó, ngươi có thể có được truyền thừa Chiến Tộc hoàn chỉnh!

- Lão Tam!

Thân thể Bàn Tử khẽ run lên, hắn rất rõ ràng những đồ vật này đáng quý, nhưng Tiêu Phàm vẫn không chút do dự cho bản thân, điều này khiến hắn như thế nào không cảm động?

- Giữa huynh đệ cũng không cần nói tạ ơn.

Tiêu Phàm khoát khoát tay. Phất tay, trong phòng đột nhiên lại xuất hiện một cái lò xích hồng như máu.

Nhìn thấy cái lò hỏa hồng, Bàn Tử trực tiếp mắt trợn tròn, bờ môi run lẩy bẩy, thật lâu không nói ra được một câu.

- Lão Nhị, ngươi biết cái lò này?

Tiêu Phàm cổ quái nhìn Bàn Tử, thầm nghĩ trong lòng, sẽ không trùng hợp như thế chứ.

Bàn Tử ực ực nuốt nước miếng, lúc này mới run giọng nói:

- Cái này, đây là Cửu Dương Thần Lô trong truyền thuyết!

MinhLâm - Lục Đạo -

Bình luận


K
Khánh Nguyễn
26-03-2023

Convert hay dịch ad

C
Cường Phạm
26-03-2023

hay

C
Chí Tâm Nguyễn
26-03-2023

Cảnh giới thế nào pro

L
Lam Tung
26-03-2023

Xin cấp độ tu luyện

P
Patrick H
26-03-2023

Tại sao truyện nào cũng thích cái màn lâm li như mỗi lần thg main chiếm được chiến lợi phẩm là bị ng đến giành giực. Khổ cái là vốn có thể tránh được nhưng tác giả luôn muốn thg main ngu bạo nên ko bao giờ cho nó chạy mà trơ trơ đứng đó đếm tiền chờ ng tới. Chán.

A
anhquoc dang
26-03-2023

Xin tên vài truyện nam chính nhiều vk và trắc trở như này với các bạn.

B
bao uyen
26-03-2023

Đọc bộ chấp ma đi bạn bộ đó thật sự rất tuyệt vời

P
Phong Khuất
26-03-2023

Hóng nóng lắm rôid

I
iiimSounds
26-03-2023

Đọc review như vậy hay mà tại sao nghe truyện lại dở vậy

H
Huyen Lương
26-03-2023

Hay hay

G
Giàu Nguyễn
26-03-2023

Covert hay dịch vậy ad

H
Hải Đào
26-03-2023

⁸⁸8⁸8⁸⁸

T
TG Nate
26-03-2023

I love you bro

T
Tuan Pham
26-03-2023

Bộ này bản dịch ra full chưa ạ

N
Ngoc Anh Nguyen
26-03-2023

Giới thiệu có vẻ hay

T
Teo Khu
26-03-2023

Có dịch không vậy ad

H
hùng
26-03-2023

cấp bậc tu luyện là gì vậy ad

Truyện đang đọc