Là ngươi quá yếu!
Lời nói bình tĩnh giống như một tiếng sét vang vọng khắp tâm trí của tất cả mọi người, Bách Lý Cuồng Phong xếp thứ năm Hoàng Thành Thập Tú, hắn mà yếu thì toàn bộ Tuyết Nguyệt Hoàng Triều không còn ai cường đại.
Nhưng mà ai cũng không dám phản bác Tiêu Phàm, một Chiến Tông cảnh hậu kỳ đánh bại Chiến Tông cảnh đỉnh phong, chẳng lẽ là bởi vì Bách Lý Cuồng Phong quá yếu sao?
Hơn nữa, Tiêu Phàm lúc đầu tu kiếm, nhưng là giờ phút này lại dùng đao đánh bại Bách Lý Cuồng Phong, quan trong nhất là chính như Tiêu Phàm nói, hắn vẫn vừa mới chạm đến Đao Đạo.
- Ta quá yếu? Một đường Đao Đạo, ta không có khả năng bại.
Bách Lý Cuồng Phong mặt lộ vẻ dữ tợn, chậm rãi đứng dậy, toàn thân cuồn cuộn chiến ý.
Quanh thân hắn, cuồng phong loạn vũ quét sạch mấy trượng xung quanh, hắn lần nữa giơ đao lên, chỉ Tiêu Phàm nói:
- Ta sẽ khiến ngươi chân chính minh bạch, cái gì gọi là đao.
- Bách Lý Cuồng Phong phát cuồng quả nhiên đáng sợ!
Đám người thấy thế liền lộ ra vẻ kinh ngạc, hiếm thấy qua trạng thái này của Bách Lý Cuồng Phong, tim mật đều lạnh run.
- Rất đáng sợ sao?
Tiêu Phàm híp hai mắt nhìn Bách Lý Cuồng Phong, hắn đã từng nghe nói qua, Bách Lý Cuồng Phong sau khi nổi điên rất khủng bố. Ảnh Phong cùng Lâu Ngạo Thiên đều muốn tránh lui ba phần.
Bất quá, cái này có vẻ như còn trong phạm vi chịu đựng được, ít nhất cảm giác không phải đáng sợ như vậy.
- Các ngươi nói, Cuồng Phong huynh mấy chiêu thì có thể đánh bại Tiêu Phàm?
Lầu bảy phía trên, Trần Phong cười nhạt một tiếng, nhìn thấy Bách Lý Cuồng Phong phát cuồng, hắn cũng buông lỏng một hơi.
- Ba chiêu đi, nghe nói cuồng phong huynh sau khi phát cuồng, vẻn vẹn dùng ba chiêu làm trọng thương Chiến Vương sơ kỳ, cho dù là ta cũng chưa chắc có thể làm đến.
Tuyết Ngọc Long cười nói, hắn cũng ước gì Tiêu Phàm chết.
Ánh mắt Tuyết Ngọc Hiên lộ ra vẻ lo lắng nhưng không có xuất thủ, bởi vì nơi này còn có Niệm Niệm, vạn nhất Tuyết Ngọc Long ra tay với Niệm Niệm, đến lúc đó Tiêu Phàm cùng Bàn Tử có thể sẽ bất chấp hậu quả.
Tuyết Ngọc Hiên không biết có Tiểu Kim bảo hộ, đừng nói là Tuyết Ngọc Hiên, cho dù là Chiến Vương sơ kỳ cũng chưa chắc có thể làm bị thương Niệm Niệm.
Oanh!
Một tiếng nổ vang, Bách Lý Cuồng Phong bá đạo hung hăng chém xuống một đao, mang theo đao cương dài ba, bốn trượng xông thẳng vào Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm không dám khinh thường, U Linh Chiến Hồn hiển hiện, điều động lực lượng toàn thân hội tụ ở cánh tay cùng phía trên Đồ Lục, hắc sắc đao mang lấp lóe lao vào Bách Lý Cuồng Phong.
Tiêu Phàm cảm giác hô hấp đau nhức, lục phủ ngũ tạng sôi trào, thân thể bay ngược ra hai ba mươi mét xa mới miễn cưỡng ổn định, đủ để có thể thấy được Bách Lý Cuồng Phong giờ phút rất bá đạo.
- Cuồng Phong công tử, đánh bại hắn!
Đúng lúc này, không ít tu sĩ bắt đầu la ầm lên, những người kia đều mặc phục thị của Bách Lý gia tộc, thân phận không cần nói cũng biết.
Tiêu Phàm bình tĩnh nhìn chằm chằm Bách Lý Cuồng Phong, trong lòng nghĩ thầm:
- Đây chính là Bách Lý Cuồng Phong lúc phát cuồng sao? Lực lượng công kích coi như không tệ, đáng tiếc tốc độ lại không ra hồn, hẳn là đem tốc độ toàn bộ chuyển hóa cùng công kích, khó trách nói Lâu Ngạo Thiên chưa hẳn là đối thủ, một kích này là tương đương với một kích của Chiến Vương cảnh, ai có thể ngăn cản được? Chỉ là kể từ khi toàn bộ được triển khai, sơ hở trăm chỗ.
Nghĩ vậy, khóe miệng Tiêu Phàm hiện ra nụ cười, cùng lúc đó, đao thứ hai của Bách Lý Cuồng Phong lại chém tới.
- A!
Tiêu Phàm cười khẽ, thời khắc đao thứ hai cách hắn chỉ có ba thước, chân liền đạp Phiêu Miểu Thần Tung Bộ biến mất tại chỗ.
Oanh một tiếng, mặt băng vỡ nát, bọt nước tung bay, một khe rãnh dài chừng mười trượng lan tràn khắp bốn phương tám hướng, nhìn vết đao trên mặt băng, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Chỉ là khiến bọn hắn càng thêm kinh ngạc hơn là Tiêu Phàm lại hoàn hảo không chút tổn hại đứng cách Bách Lý Cuồng Phong hơn mười mét, mỉm cười nhìn hắn.
- Tiêu Phàm, có gan chớ né! Cùng ta đánh một trận đàng hoàng đi!
Bách Lý Cuồng Phong mặt lộ vẻ dữ tợn, cười lạnh nhìn xem Tiêu Phàm.
- Có gan chớ né, ngươi không phải phách lối sao? Có can đảm cùng Cuồng Phong công tử chính diện giao phong đi.
Người của Bách Lý gia tộc cũng không ngừng la ầm lên, muốn tinh thần Tiêu Phàm bị quấy nhiễu.
Bất quá Tiêu Phàm không những không giận mà còn cười nói:
- Ý ngươi là ta đứng ở chỗ này để ngươi giết? Chẳng lẽ người Bách Lý gia tộc các ngươi cùng người khác chiến đấu đều là dạng này sao? Xếp thứ năm Hoàng Thành Thập Tú cũng là do người khác đứng ở đó để ngươi giết, ngươi nhặt được à.
- Ha ha!!!
Đám người nghe vậy lập tức cất tiếng cười to, sắc mặt Bách Lý Cuồng Phong khó coi vô cùng, Bách Lý gia tộc xấu hổ cúi thấp đầu.
Cùng ngời chiến đấu sinh tử, biết rõ không ngăn cản nổi công kích của đối phương, ai sẽ đứng ở đó để ngươi giết? Cho dù là đồ đần cũng không như thế, huống chi một đám tu sĩ.
Nếu một người không muốn bị đánh, tổng thể thân pháp, tốc độ, công kích, phòng ngự cùng chiến kỹ là một thể, công kích vẻn vẹn chỉ đại biểu như một phương diện mà thôi.
- Điều động Hồn Lực toàn thân, đem tất cả công kích chuyển hóa làm công kích, đáng tiếc, lực lượng có thừa mà tốc độ không đủ thì có ích lợi gì?
Tiêu Phàm mặt coi thường nhìn Bách Lý Cuồng Phong.
Từ một phương diện mà nói, Bách Lý Cuồng Phong là một kẻ đầu cơ, chỉ cần đối phương cùng hắn chiến đấu, tám chín phần mười sẽ bị hắn đánh trọng thương trong lần đầu, sau đó lại đến hai đao, cơ hồ hẳn phải chết không chút nghi ngờ.
Nhưng hắn không nghĩ tới Tiêu Phàm lại có thể đỡ một kích của hắn, thật đúng là không bình thường, so với Chiến Vương sơ kỳ đều muốn cường đại hơn nhiều.
Dừng lại một lúc, Tiêu Phàm tiếp tục nói:
- Để cho ta cùng ngươi đánh một trận đàng hoàng, ngươi là Chiến Tông cảnh đỉnh phong, cùng Chiến Tông cảnh hậu kỳ ta đây chiến một trận. Thực không biết nơi nào là đường đường chính chính, chẳng lẽ Bách Lý gia tộc ngươi mới là đường đường chính chính?
Sắc mặt Bách Lý Cuồng Phong tái nhợt, quả thực là kìm nén đến một câu đều không nói được, tốc độ Tiêu Phàm quá nhanh, hắn căn bản trảm không được cho nên mới nói ra lời này.
- Ta nghĩ, ngươi nhiều nhất còn có thể vung ra đao thứ ba? Đã như vậy, Tiêu mỗ thành toàn cho ngươi được không?
Tiêu Phàm đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng, chậm rãi hướng về phía Bách Lý Cuồng Phong lao đến.
- Cái gì? Tiêu Phàm dám đỡ đao thứ ba? Hắn chẳng lẽ không biết, đao thứ ba mới là đáng sợ nhất sao?
Đám người co rụt lại, kinh hãi nhìn Tiêu Phàm.
Bách Lý Cuồng Phong có ba đao, một đao mạnh hơn một đao, đao thứ ba, điều động tinh khí toàn thân, một đao kia cho dù Chiến Vương sơ kỳ cũng không dám liều mạng!
- Ngươi đã tự tìm cái chết, vậy ta liền thành toàn cho ngươi!
Bách Lý Cuồng Phong dữ tợn cười một tiếng, hắn vốn ước gì có thể giết chết Tiêu Phàm, hiện tại cơ hội tới, làm sao có thể bỏ lỡ.
- Phong Liệt Vân!
Vừa dứt lời, Bách Lý Cuồng Phong giơ trường đao màu đỏ trong tay lên cao, Thất Phẩm Chiến Hồn dường như cùng trường đao màu đỏ hòa làm một thể, một đạo ánh đao to lớn màu đỏ xé rách hư không lập tức bổ đến.
Đao mang sáng chói khiến người xem không mở được hai mắt, bá đạo mà hung lệ, Đao Thế càng làm cho người ta tê cả da đầu. Thời khắc cách Tiêu Phàm ba mét, Tiêu Phàm đột nhiên động.
Bang!
Tiêu Phàm đột nhiên nhẹ nhàng nhấc đao lên, một đạo huyết hồng nở rộ ra, tốc độ nhanh chóng, vẻn vẹn chợt lóe lên rồi biến mất.
Phốc!
Một tiếng vang thanh thúy truyền ra, đao mang sáng chói bỗng nhiên biến mất. Bách Lý Cuồng Phong bỗng cứng ngắc tại chỗ, tại ngực hắn, máu tươi phun ra từ miệng vết thương.
- Đao thật nhanh! Không phải chỉ có kiếm mới có thể nhanh như vậy sao?
- Đây là thanh đao nhanh nhất mà ta từng gặp qua! Giống như một đạo thiểm điện đạt tới cực hạn, bên trong Chiến Tông cảnh cơ hồ không người nào có thể so sánh!
Đám người hít vào ngụm khí lạnh, căn bản không biết Bách Lý Cuồng Phong chết sống ra sao. Chỉ có người cẩn thận mới phát hiện ra Bách Lý Cuồng Phong khống chế vô cùng tốt vết đao trên ngực, nhưng tuyệt đối không hề nghi ngờ rằng hẳn sẽ phải chết.
Tiêu Phàm nhàn nhạt liếc mắt nhìn Bách Lý Cuồng Phong, khinh thường nói: - Cuồng Đao? Nói thật, ngươi căn bản không hiểu đao!
Convert hay dịch ad