- Đồ nhi? Tiểu tử này là đồ nhi Bắc Lão ngài?
Hỏa Hoàng nghe vậy, kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt thỉnh thoảng tại trên người Tiêu Phàm cùng Bắc Lão bồi hồi, trong mắt đều là vẻ khó tin.
Cũng khó trách hắn khiếp sợ như vậy, năm đó hắn gia nhập Chiến Hồn Học Viện đã từng muốn tới bái Bắc Lão làm sư, nhưng lại bị Bắc Lão trực tiếp cự tuyệt.
Những năm gần đây, Hỏa Hoàng rất muốn biết ai có thể có tư cách trở thành đồ nhi Bắc Lão, nhưng mà khiến hắn thất vọng là Bắc Lão chưa bao giờ thu nhận một đồ đệ.
Thẳng đến hiện tại hắn nghe được Bắc Lão chính miệng thừa nhận Tiêu Phàm là đồ đệ, chẳng lẽ lão tử so ra kém Tiêu Phàm tiểu tử này sao.
Tiêu Phàm một mặt cười bỉ ổi, hắn là lần thứ nhất nhìn thấy Hỏa Lão ăn quả đắng, trong lòng một trận may mắn. Xem ra, Bắc Lão cũng là một người bao che, bất quá trong lòng đối với thân phận Bắc Lão cũng càng hiếu kỳ hơn.
- Không sai, Tiêu Phàm là lão hủ mấy ngày trước thu đồ đệ, về sau cũng coi như là tiểu sư đệ của ngươi, ngươi cần phải hảo hảo chiếu cố một chút.
Bắc Lão thản nhiên nói, bưng lên chén trà, khẽ nhấp một cái.
- Tiểu sư đệ?
Hỏa Hoàng lộ ra vẻ cổ quái, bất quá nói trở lại, tiểu tử này nếu là đồ nhi Bắc Lão thì thực sự là tiểu sư đệ hắn.
Hắn cùng với Bắc Lão mặc dù không có tên sư đồ, nhưng lại có sư đồ chi thực.
- Hỏa Hoàng sư huynh, tiểu sư đệ hữu lễ, không biết sư huynh có lễ gặp mặt hay không?
Tiêu Phàm tiện tiện cười, giờ phút này không gõ hắn một bút thì còn chờ đến khi nào.
Tiêu Phàm biết rõ Hỏa Hoàng là đại thổ hào, trước đó đưa cho hắn bộ trạch viện kia đã có giá trị không nhỏ.
Bắc Lão không nói, lẳng lặng uống trà.
Hỏa Hoàng hung hăng liếc mắt trừng Tiêu Phàm, bất đắc dĩ từ trong ngực lấy ra một cái hộp ngọc đưa cho Tiêu Phàm.
- Đa tạ Hỏa Hoàng sư huynh.
Tiêu Phàm không chút do dự đoạt tới, mở ra. Vừa mở, lập tức một đạo xích hồng sắc mang từ trong hộp ngọc bay vọt lên, trong không khí tràn ngập một cỗ hương thơm.
- Thất Phẩm Chu Huyết Quả?!
Tiêu Phàm nhìn xem hai khỏa toàn thân xích hồng bên trong, như là trái cây đang thiêu đốt hỏa diễm, trên mặt đều là vẻ kinh ngạc.
Nhìn phẩm giai hai Chu Huyết Quả hẳn là Thất Phẩm Đỉnh Giai, giá trị hơn ngàn vạn Trung Phẩm Hồn Thạch đó.
- Đa tạ Hỏa Hoàng sư huynh, vừa vặn ta muốn pha một bầu rượu ngon, Thất Phẩm Chu Huyết Quả này thật vừa vặn.
Tiêu Phàm nhếch miệng cười nói. Trong bàn tay trực tiếp lấy ra một cái hồ lô màu vàng đất, Tiêu Phàm trực tiếp đem hai trái Chu Huyết Quả vào trong đó.
- Ngươi lấy hồ lô rượu từ nơi nào?
Bắc Lão đột nhiên đứng dậy, trực tiếp đem hồ lô rượu trong tay Tiêu Phàm đoạt lấy, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc.
Tiêu Phàm cùng Hỏa Hoàng kinh ngạc nhìn Bắc Lão, bình thường Bắc Lão gặp bất luận sự tình gì đều là mặt không đổi sắc, làm sao hôm nay lại kích động như vậy.
- Tiêu Phàm, ngươi lấy hồ lô rượu từ nơi nào?
Bắc Lão tiếp tục hỏi.
Tiêu Phàm cảm giác có chút không thích hợp, chẳng lẽ Bắc Lão cùng tên ăn mày Túy Ông kia có thù? Nếu như thực sự là dạng này, lấy cảm xúc Bắc Lão giờ phút này, đoán chừng bản thân sẽ không dễ chịu.
- Lão sư, hồ lô rượu là ta ở bên ngoài cửa thành nhặt được.
Tiêu Phàm suy nghĩ một chút nói, cảm giác vẫn là đừng nói cho Bắc Lão chân tướng.
- Phải thế không?
Bắc Lão mị mị hai mắt, cưỡng ép bản thân bình tĩnh xuống, cười tủm tỉm nhìn Tiêu Phàm nói:
- Hồ lô rượu này, lão quỷ kia một tấc cũng không rời, ngươi có thể nhặt được? Nói đi, đến cùng ở đâu có được.
- Lão sư, chủ nhân hồ lô rượu không phải cừu nhân của ngươi?
Tiêu Phàm thử thăm dò hỏi.
- Không phải.
Bắc Lão lắc đầu.
- Không phải tình địch?
Tiêu Phàm lại hỏi.
- Tiểu tử ngươi!
Bắc Lão quơ gậy đánh ra một côn:
- Người này lão hữu của ta, hồ lô rượu là ta đưa cho hắn.
- Thật sao?
Tiêu Phàm hiển nhiên không tin, nếu như khất cái lão đầu thực sự là lão hữu Bắc Lão, hắn cũng sẽ không kích động như thế, chí ít cũng phải là tình địch mới có thể có phản ứng như vậy mới đúng.
- Nếu ngươi không tin, cẩn thận nhìn hồ lô rượu này có cái gì khác biệt.
Bắc Lão đem hồ lô rượu ném cho Tiêu Phàm nói.
Tiêu Phàm nửa tin nửa ngờ, cầm hồ lô rượu xem trái xem phải, lại không có phát hiện chỗ khác biệt, ngược lại là chất liệu hồ lô rượu, lấy nhãn lực Tiêu Phàm vậy mà đều nhìn không ra.
- Huyền bí ở bên trong.
Bắc Lão nói ra.
Bên trong? Hồ lô này cũng chỉ lớn như vậy, bên trong còn có bí ẩn gì?
Tiêu Phàm một mặt không tin, lập tức gỡ nắp bình, hướng bên trong nhìn lại, một cỗ mùi rượu nồng đậm đập vào mặt, sau một khắc, ánh mắt Tiêu Phàm đờ đẫn tại chỗ.
- Cái này?
Tiêu Phàm trợn to hai mắt, tựa như nhìn thấy quỷ.
- Tiêu Phàm, làm sao?
Hỏa Hoàng nghi ngờ nói, đi đến bên cạnh Tiêu Phàm cầm lấy hồ lô rượu bắt đầu đánh giá, chẳng qua là khi hắn nhìn thấy trong hồ lô rượu, Hỏa Hoàng cũng không bình tĩnh, kinh ngạc nói:
- Cái hồ lô rượu nho nhỏ này lại là một kiện Hồn Binh bất phàm?
- Hồn Binh sao?
Tiêu Phàm lắc đầu, hắn lại nhìn thấy càng nhiều, trong hồ lô rượu vừa che kín đường vân thần bí, đây rõ ràng là Hồn Văn.
Chủ yếu nhất là, hồ lô rượu một bàn tay liền nắm tới, nhưng không gian bên trong xác thực cuồn cuộn vô cùng, trọn vẹn có mấy chục mét không gian.
Mấy chục mét không gian, dù là Lục Phẩm, thậm chí Thất Phẩm Hồn Giới cũng không có lớn như vậy.
- Đây là kiệt tác Hồn Điêu Sư!
Trong lòng Tiêu Phàm khẳng định nói.
Chỉ là nhớ tới lời nói khất cái lão đầu Túy Ông, khóe miệng Tiêu Phàm giật một cái, lão gia hỏa kia liền để mình nâng cốc đổ đầy hồ lô này, việc này cần bao nhiêu rượu đây.
Hơn nữa, còn muốn cùng loại rượu như Băng Hỏa Xà Lân Tửu, Tiêu Phàm trong thời gian ngắn làm sao có thể làm ra nhiều rượu như vậy.
- Hiện tại biết vi sư không có lừa gạt ngươi chứ.
Bắc Lão cười nhạt một cái nói.
- Lão sư, hồ lô rượu này là kiệt tác của ngươi?
Ánh mắt Tiêu Phàm chớp động, hít sâu một hơi nói.
- Xem như thế đi, một kiện tác phẩm nhỏ lúc rãnh rỗi làm.
Bắc Lão cười nhạt một tiếng, khó nén vẻ đắc ý:
- Hiện tại ngươi nên tin tưởng vi sư.
- Tất nhiên tin lão sư, chỉ là Túy Ông lão nhân gia để cho ta đổ đầy rượu rồi đi Nam Môn Khẩu tìm hắn, ta hiện tại đi nơi nào kiếm nhiều rượu như vậy đây.
Tiêu Phàm cười khổ nói.
- Túy Ông? Lão tiểu tử này thực sự là ưa thích khoe khoang, hắn nếu muốn ngươi đổ đầy rượu tự nhiên có ý của hắn, ngươi cứ việc làm cho hắn một bình rượu ngon là được.
Bắc Lão cười nhạt một tiếng, đột nhiên quỷ dị biến mất tại chỗ, tựa như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện.
- Làm một bầu rượu, một bình lớn như vậy, làm sao làm.
Tiêu Phàm một mặt cười khổ, trong lòng hắn cũng không hiểu kinh ngạc, xem ra thân phận Túy Ông kia chỉ sợ cũng không đơn giản.
Hỏa Hoàng đều đối với Bắc Lão cung kính rất nhiều, không hề nghi ngờ, Túy Ông cũng là một lão quái vật.
- Tiêu Phàm tiểu tử, chỉ cần ngươi chữa tốt vấn đề cho ta, một bầu rượu này ta thay ngươi giải quyết.
Hỏa Hoàng đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng.
- Thực?
Ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên, đối với hắn mà nói, làm đầy hồ lô rượu rất khó, nhưng đối với Hỏa Hoàng mà nói lại không khó.
- Thực!
Hỏa Hoàng gật đầu, chỉ cần có thể chữa cho tốt vấn đề của hắn, làm một chút thiên tài địa bảo còn không dễ dàng sao?
- Chỉ bằng câu nói này, ta dốc hết toàn lực cũng phải làm cho ngươi đột phá Chiến Đế cảnh.
Tiêu Phàm vỗ vỗ bả vai Hỏa Hoàng nói.
- Chiến Đế?
Con ngươi Hỏa Hoàng co rụt lại, toàn thân run lẩy bẩy.
Dừng lại nhiều năm như vậy, đột phá gông cùm xiềng xích Chiến Hoàng, bước vào Chiến Đế cảnh giới, Hỏa Hoàng nằm mơ cũng đều đang nghĩ, bây giờ Tiêu Phàm nói như vậy khiến Hỏa Hoàng như thế nào không kích động.
- Ta chỉ là cho ngươi một cơ hội, về phần có thể lĩnh ngộ Ý Chí hay không, liền dựa vào chính ngươi rồi.
Tiêu Phàm cười gật đầu nói.
MềuSiuBự - Lục Đạo -
Convert hay dịch ad