- Triệu Vô Bệnh, không hổ là cao thủ hạng ba trên Viện Bảng, trận đầu tiên đánh chết hắn, xem hắn còn phách lối như thế nào!
Đám người vô cùng kích động.
Trận chiến đầu tiên thắng, đây là một khởi đầu rất may mắn.
Triệu Vô Bệnh thu kiếm, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh quảng trường, Lục Dạ lạnh lùng nhìn Triệu Vô Bệnh, sát khí hiển hiện.
- Để ngươi lo lắng rồi.
Triệu Vô Bệnh hoàn toàn coi thường Lục Dạ, ôn nhu nhẹ vỗ về mái tóc Tô Mộc Vũ.
- Kế tiếp, ai tới.
Lại một đạo âm thanh vang lên, một cái khác thanh niên mặc áo đen đi đến quảng trường trung ương.
- Là hắn, Khúc Lân chính là bại trong tay hắn, hình như gọi là Tứ Dạ.
Sắc mặt đám người trầm xuống, thực lực Tứ Dạ không thể nghi ngờ, ngay cả Khúc Lân đều không phải đối thủ của hắn, trừ phi Triệu Vô Bệnh và Vân Lạc Vũ xuất thủ, nếu không khả năng thắng không lớn.
- Ta tới.
Thanh âm Khúc Lân vang lên, hắn từ trong đám người đi tới, sắc mặt âm trầm nhìn Tứ Dạ.
- Nha, bại tướng dưới tay, ngươi rất muốn chết sao?
Thanh niên mặc áo đen Tứ Dạ khinh thường nhìn Khúc Lân, mấy ngày trước nếu không phải hắn hạ thủ lưu tình thì Khúc Lân đã chết rồi.
- Khúc Lân, tốt lắm, ngã từ nơi nào thì đứng lên từ nơi đó, diệt hắn.
Nhiều nử si hai mắt tỏa sáng kêu lên.
- Ngã từ nơi nào thì đứng lên từ nơi đó? Chỉ sợ hắn bò không nổi.
Tứ Dạ tà tà cười một tiếng.
- Chiến!
Khúc Lân gầm thét một tiếng, đạp chân xuống, trường đao hướng lên trời, đao hà cuồn cuộn chém xuống, uy thế bá đạo làm người ta kinh ngạc run rẩy.
- Lực lượng không sai, bất quá vẫn là man lực mà thôi.
Tứ Dạ mặt coi thường, vừa dứt lời, một đạo hỏa diễm lợi kiếm bắn ra, nóng bỏng, cuồng bá, xông thẳng vào vị trí đao hà.
Gần như đồng thời, Tứ Dạ thi triển bộ pháp quỷ dị từ một bên khác thoáng hiện, tốc độ cực nhanh làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Phốc! Máu bắn tung tóe, trên cánh tay phải Khúc Lân lưu lại một vết kiếm thật sâu, nếu như không phải hắn phản ứng nhanh thì một kiếm này đã lấy đi cánh tay hắn rồi.
- Liệt Phong Trảm!
Khúc Lân gầm thét, khí thế bá đạo tản ra, tiếng xé gió vang lên vù vù, trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một hư ảnh to lớn.
- Liệt Phong Thú sao?
Tứ Dạ chẳng thèm ngó tới, trên đỉnh đầu hắn cũng xuất hiện một thanh hỏa kiếm, khí tức nóng bỏng truyền khắp bốn phương tám hướng.
- Hỏa Viêm Phá!
Tứ Dạ lập tức vung ra một kiếm cùng đối kháng với Khúc Lâm, nhiệt khí cuồng bạo, đao mang sắc bén xao động cuồng loạn, đá xanh trên mặt đất bay tứ tung sau đó nổ nát vụn, hóa thành vô số toái thạch bắn về phía bốn phương tám hướng.
Oanh! Một đạo thân ảnh rơi xuống hung hăng nên lên mặt đất, đó là Khúc Lân, toàn thân hắn bị hỏa diễm đốt bị thương, cả người cháy đen, trong miệng không ngừng ho ra máu
Con ngươi mọi người co rụt lại, bại, Khúc Lân lại tiếp tục bại!
Chẳng lẽ tên Tứ Dạ này thật sự cường hãn như vậy? Đây chỉ là xếp hạng thứ tư thôi, vẫn còn ba người phía trước nữa.
Đợi bụi bặm tan đi, thân hình Tứ Dạ hiển lộ, hắn cũng không khá giả gì, trên người đều xuất hiện vết đao chém, máu tươi lăn xuống, khóe miệng cũng tràn ra một tia máu tươi.
Hắn mặc dù thắng, cũng chỉ là thắng thảm.
- Trận chiến này, Chiến Vương Học Viện ta bại.
Khúc Huyền mở miệng, sợ đối phương chém tận giết tuyệt, dù sao nếu một bên không chịu thua thì sẽ phải đánh đến chết.
- Đây chính là sinh tử chiến, ta không cho hắn sinh, ai cũng cứu không được hắn.
Thần sắc Tứ Dạ lạnh lùng đi từng bước hướng về Khúc Lân, sát cơ dày đặc.
- Các ngươi đúng là vô liêm sỉ, thời điểm Lục Dạ các ngươi bại tại sao lại có thể nhận thua.
- Mẹ, nếu là lão tử là Chiến Vương, một bàn tay đập chết bọn hắn, quản bọn hắn cái gì Kiếm Vương Triều, đây căn bản chính là một nhóm vô lại.
Mấy tu sĩ của Đại Yên Vương Triều tức giận, người Kiếm Vương Triều quá vô sỉ, ai cũng nổi giận đùng đùng.
- Quy củ chính là quy củ, các ngươi ai cũng không cứu được hắn, trừ phi các ngươi muốn Kiếm Vương Triều khai chiến với Đại Yên Vương Triều.
Tứ Dạ lạnh lùng liếc nhìn đám người, vẻ mặt coi thường.
Lão giả và nam tử trung niên nơi xa lẳng lặng nhìn, bộ dáng mọi chuyện đều không liên quan đến bọn hắn.
- Ngươi!
Khúc Huyền vô cùng phẫn nộ, nhưng đối phương đã nói như thế thì hắn cũng không dám phá hư quy cũ, một khi Kiếm Vương Triều cùng Đại Yên Vương Triều khai chiến, Đại Yên Vương Triều chắc chắc không phải đối thủ.
Tứ Dạ tà tà cười một tiếng, liếm liếm máu tươi nơi khóe miệng, chém xuống một kiếm hướng về Khúc Lân.
Bang!
Một tiếng vang giòn truyền ra, đám người chỉ thấy được một đạo kiếm mang từ trong đám người xông thẳng đến Tứ Dạ, sắc mặt Tứ Dạ biến hóa, đột nhiên đón lấy một kiếm.
Kiếm đã ngăn được, nhưng kiếm mang kia hóa thành vô số kiếm khí giảo sát tứ phương, Tứ Dạ bị xuyên thủng nhiều chỗ, máu tươi cuồng phún.
Ở trung ương đột nhiên xuất hiện một bóng người, trong tay hắn cầm một thanh trường kiếm, lạnh lùng nhìn Tứ Dạ đối diện.
- Ngươi dám!
Nam tử trung niên của Kiếm Vương Triều rốt cục động, đánh một chưởng về bóng người đột nhiên xuất hiện.
- Thôi Thu, ngươi dám vô lễ đối với U Vương?
Khúc Huyền làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội, hắn lách mình xuất hiện ở trước người nam tử trung niên, hai đại cường giả một chưởng đối kháng nhau.
Nam tử trung niên Thôi Thu rút lui năm bước, mà Khúc Huyền vẻn vẹn lùi lại một bước!
- Khúc Huyền, ngươi muốn phá hư quy củ?
Thôi Thu phẫn nộ nhìn Khúc Huyền.
- Là ngươi muốn giết Nhất Tự Tịnh Kiên Vương của Đại Yên Vương Triều ta, ngươi chẳng lẽ không muốn sống đi ra khỏi Đại Yên sao?
Âm thanh Khúc Huyền lạnh lùng nói, hắn cảm kích nhìn người đang đứng trong trung ương kia, người tới không phải ai khác, chính là Tiêu Phàm.
- Nhất Tự Tịnh Kiên Vương?
Con ngươi Thôi Thu co rụt lại, tên này rõ ràng là một Chiến Tông cảnh a, làm sao có thể là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương của Vương Triều, chẳng lẽ tên Yến Vương kia bị ngốc sao?
- Vô luận thế nào, ngươi phải cho Kiếm Vương Triều ta một cái công đạo, bằng không, Kiếm Vương Triều cùng Đại Yến Vương Triều khai chiến thì ta cũng không ngăn được.
Thôi Thu từ trong ánh mắt của đám người liền biết Khúc Huyền nói không sai.
Nếu như đối phương lấy cớ hắn xuất thủ với Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, thì Đại Yên lưu hắn lại chỗ này thì hắn cũng không đi kêu oan được.
- Bàn giao? Ngươi muốn bàn giao thế nào?
Tiêu Phàm nhàn nhạt nhìn Thôi Thu, ánh mắt băng lãnh, Thôi Thu đối diện chẳng biết tại sao lại cảm nhận được một cỗ áp lực khổng lồ.
-Các hạ là U Vương của Đại Yên Vương Triều, vì sao tham dự vào phân tranh của học viện?
Thôi Thu không cam lòng nói.
Nghe thế, Tiêu Phàm cười nhìn Khúc Huyền nói:
- Khúc Viện Trưởng, ta và Bàn Tử mới vừa rồi bị Quách lão quỷ khai trừ, không biết Chiến Vương Học Viện có thu người hay không?
- U Vương gia nhập là may mắn của Chiến Vương Học Viện.
Khúc Huyền cười ha ha một tiếng.
- Ngươi!
Thôi Thu trong lúc nhất thời nói không lên lời, suy nghĩ một chút nói:
- Ngươi muốn chiến một trận thì có thể, nhưng không thể nhúng tay vào trận chiến của người khác.
Tiêu Phàm nhìn Khúc Lân nằm trên mặt đất, lúc trước Khúc Lân cứu hắn một lần, lần này cứu hắn một mạng cũng coi như thanh toán xong, sau đó nhìn về phía Thôi Thu nói:
- Ta thay hắn thiếu các ngươi một cái mạng, sau đó sẽ trả, thấy thế nào?
- Sau đó trả? Ngươi nếu thua thì sao?
Thôi Thu nhe răng cười.
- Ta và hắn, chết! Không cần các ngươi động thủ.
Tiêu Phàm thản nhiên nói, ngữ khí lại tràn ngập quyết đoán.
Con ngươi Thôi Thu co rụt lại, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Phàm như muốn nhìn thấu hắn.
- Khúc Lân huynh, có dám hay không? Nếu ngươi không tin ta thì ta liền cho Đại Yến diệt hắn, ta dám chắc bọn chúng không một ai có thể rời khỏi đây được.
Tiêu Phàm nhìn Khúc Lân nói.
Người Kiếm Vương Triều nghe vậy không khỏi khẩn trương lên, tên này quả thật là tên điên, chẳng lẽ sẽ không sợ Kiếm Vương Triều cùng Đại Yến Vương Triều khai chiến sao?
Đám người cũng kinh ngạc không thôi, Tiêu Phàm vừa nói câu này ra liền quyết định sinh tử mọi người ở đây, bao gồm cả Khúc Lân.
- U Vương còn không sợ, ta sợ cái gì.
Khúc Lân cười ha ha một tiếng.
- Các ngươi thì sao?
Tiêu Phàm gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía đám người Kiếm Vương Triều.
MềuSiuBự -
Convert hay dịch ad