VÔ THƯỢNG TIÊN ĐẾ



Bọn họ lo lắng nhà họ Triệu bên đó có cao thủ trấn giữ, Trịnh Sở không phải là đối thủ của nhà họ Triệu.

Trịnh Sở mở cửa phòng khách, nhìn bộ dạng lo lắng của hai người Thạch Phá Thiên và Lam Hữu Danh, bình tĩnh nói: “Đi thôi”.

Vừa dứt lời, anh đã đi vào thang máy ra khỏi khách sạn.

Hai người Thạch Phá Thiên và Lam Hữu Danh nhìn bộ dạng không hề gì của Trịnh Sở, không nói nên lời.

Không biết nên nói là Trịnh Sở không biết nên không sợ hãi, hay nên nói là thực lực của cậu ta kinh người, không sợ bất kỳ thứ gì.

Trịnh Sở đến sảnh khách sạn ở tầng một, cùng Lam Hinh lên một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen, đến thành phố Minh Hiền.

Dẫu sao nhà họ Triệu hiện tại thế lực lớn, là gia tộc quyền quý bậc nhất ở tỉnh Thiên Xuyên, tổ chức hội thưởng long ở bên đó cũng là chuyện bình thường.


Rất nhanh, nhóm người Trịnh Sở đã đến một vùng ngoại ô ở thành phố Minh Hiền.

Vùng ngoại ô này đầy cỏ dại và sỏi đá.

Vào những ngày bình thường, ở đây căn bản sẽ không có người đến.

Hôm nay lại rất kỳ lạ, ở đây có rất nhiều xe sang cùng những người đàn ông trung niên mặc những bộ vest đắt tiền, ánh mắt mang theo vẻ hung ác và kiêu ngạo.

Những người này đều là những nhân vật quyền quý ở các thành phố của tỉnh Thiên Xuyên, hôm nay nhận được lời mời của nhà họ Triệu tham gia hội thưởng long.

Theo sau những nhân vật quyền quý này là một nhóm võ giả, võ giả kém nhất trong số đó cũng là cảnh giới minh kình trung kỳ.

Thạch Phá Thiên nhìn những võ giả được mời đến đứng phía sau nhóm người này, rồi lại nhìn Trịnh Sở, trong lòng đắc ý không sao nói rõ được, cho rằng nhất định sẽ giành chiến thắng trong hội thưởng long lần này.

Ông ta nhìn Trịnh Sở, trên mặt mang theo ý cười, cung kính nói: “Cậu Trịnh, lần này phiền cậu rồi”.

“Nhớ những gì ông đã nói”, giọng nói của Trịnh Sở vô cùng lãnh đạm.

Lúc này, một người đàn ông trung niên to béo đeo gọng kính vàng đi tới.

Người đàn ông nhìn thấy Thạch Phá Thiên lễ độ cung kính như vậy với một người thanh niên, trên mặt mang theo nụ cười mỉa mai, nói: “Thạch Phá Thiên, ông càng ngày càng kém cỏi, vậy mà lại gọi một tên nhóc đến”.

Thạch Phá Thiên nghe thấy những lời của người đàn ông to béo, nghiêm mặt nói: “Mã Gia Vĩ, tôi mời ai đến liên quan quái gì đến ông?”
Mã Gia Vĩ nghe thấy Thạch Phá Thiên nói vậy, quái gở nói: “Nghe nói ông mời Chu đại sư, sao bây giờ vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Chu đại sư đâu thế?”
Ông ta nói xong những lời này, liền chuyển đề tài câu chuyện, cười ha ha nói: “Không phải ông không mời Chu đại sư, nhưng lại cố ý tung tin đồn đấy chứ”.

“Nếu để Chu đại sư biết được, với thực lực của Chu đại sư, nhà họ Thạch sẽ tai họa ngập đầu”, Mã Gia Vĩ nói xong những lời này, phá lên cười, nói với bà lão tóc đã rụng gần hết, ăn mặc kỳ quái ở bên cạnh: “Ngân Hoa Bà Bà, lát nữa nhờ cả vào Bà Bà”.


Ngân Hoa Bà Bà mặt đầy nếp nhăn, giọng nói già nua: “Không phải tôi đây tự cao, ở đây nhiều người như vậy, nhưng không ai có thể đánh lại tôi”.

Ngân Hoa Bà Bà không phải là võ giả mà là vu giáo đến từ vùng Tây Nam, chuyên tu luyện vu thuật, thuật hàng quỷ thần.

Thần thức nhạy bén hơn võ giả, có thể nhìn ra dao động linh hồn của người khác.

Mã Gia Vĩ thấy Ngân Hoa Bà Bà tự tin như vậy, trên mặt mang theo nét tươi cười vui vẻ, nói: “Chỉ cần Ngân Hoa Bà Bà giúp tôi đánh thắng, tôi có thể cho Bà Bà tất cả những gì Bà Bà muốn”.

Ngân Hoa Bà Bà nghe những lời của Mã Gia Vĩ, ánh mắt trống rỗng vô thần bùng cháy như ngọn lửa.

Bà ta nhìn Mã Gia Vĩ, cười lạnh lùng nói: “Hy vọng cậu không nuốt lời, bằng không hậu quả tự chịu”.

Mã Gia Vĩ nghe những lời của Ngân Hoa Bà Bà, chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, không khỏi rùng mình, nhẹ giọng nói: “Tuyệt đối không dám nuốt lời”.

Ở đây ngoài Mã Gia Vĩ, Ngân Hoa Bà Bà, những nhân vật quyền quý có máu mặt khác cũng bỏ ra một số tiền lớn đưa đến những người mà bọn họ cho là mạnh.

Có người mời đến một ông già khoảng tám chín mươi tuổi, ông già ngồi trên một con trăn màu xanh dài hơn hai mươi mét.

Hai mắt của con trăn màu xanh rất đáng sợ, liên tục lè lưỡi, vô cùng khủng bố.

Có người da toàn thân đen nhánh như người chết, không hề có khí tức, đi tới đâu, mặt đất nơi đó đều nứt toác, sỏi đá bay lơ lửng trên không trung, xoay quanh người đó.

Thạch Phá Thiên thấy ở đây có nhiều kỳ nhân dị sĩ như vậy, sự tự tin giành được phần thắng lúc đầu dần dần biến mất.

Đùa gì chứ, mỗi một kỳ nhân dị sĩ ở đây đều có vẻ rất mạnh, không giống võ giả bình thường.

Thạch Phá Thiên cảm thấy cho dù Chu Tư Vũ không bị Trịnh Sở giết chết, đoán chừng đến đây cũng bị thua.


Nhưng suy cho cùng Chu Tư Vũ cũng nằm trong top một trăm tông sư mạnh nhất, những kỳ nhân dị sĩ này căn bản không tính là tông sư võ đạo, cũng không nằm trong bảng xếp hạng tông sư.

Lúc này Lam Hữu Danh đã cảm thấy choáng váng, hội thưởng long lần này nếu thất bại, về sau ở thành phố Nam Kiến phải nhất nhất nghe theo nhà họ Triệu.

Người nhà họ Lam bọn họ không thể làm theo ý bọn họ được nữa.

Trịnh Sở nhìn đám kỳ nhân dị sĩ này, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Anh ở Hoa Hạ lâu như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy kỳ nhân dị sĩ bao giờ.

Sau khi trở về từ thế giới tu tiên, càng có nhiều người và sự việc kỳ lạ.

Trịnh Sở không khỏi lắc đầu cười, trước đây thực lực quá yếu, không có tư cách tiếp xúc với những thứ mà chỉ những cao tầng mới có thể tiếp xúc.

Bây giờ nếu đã được tiếp xúc, sẽ đem bọn chúng nghiền nát, thần phục trước mình.

Lam Hinh nhìn thấy trên mặt Trịnh Sở mang theo nụ cười nhàn nhạt, cười nói: “Anh Trịnh gặp phải chuyện gì vui sao?”
Trịnh Sở nhàn nhạt nói: “Nghĩ tới một vài chuyện thú vị”.

Vừa dứt lời, xung quanh vốn ồn ào trong nháy mắt đột nhiên yên tĩnh.

Ngay sau đó liền nghe thấy một giọng nói tràn đầy năng lượng của một người đàn ông trung niên truyền đến: “Hội thưởng long bắt đầu, chào mừng các ông lớn từ các thành phố của tỉnh Thiên Xuyên không quản đường xá xa xôi đến thành phố Minh Hiền”..


Bình luận

Truyện đang đọc