VÔ THƯỢNG TIÊN ĐẾ



Trần Điềm Điềm và Điền Duy Gia thấy có taxi thì vẫy một chiếc, chào tạm biệt Trịnh Sở.

Sau khi nhìn hai người rời đi, Trịnh Sở cũng về nhà.

Lúc đến cửa nhà, Trịnh Sở nhìn lên tầng hai, thấy đèn phòng Hứa Thanh Vân vẫn chưa tắt.

Anh khó hiểu, đã hơn sáu giờ sáng rồi mà Hứa Thanh Vân vẫn còn chưa tắt đèn, rốt cuộc là cô làm gì vậy?
Trịnh Sở tò mò mở cửa nhà, đi lên tầng 2.

Cộc cộc cộc.

Trịnh Sở gõ nhẹ lên cửa phòng Hứa Thanh Vân: “Thanh Vân, cô đang làm gì vậy?”
Hứa Thanh Vân ở trong phòng, nghe thấy tiếng Trịnh Sở thì mệt mỏi nói: “Tôi đang xem công thức nấu ăn, sao vậy?”
Trịnh Sở nhìn cửa phòng, nói: “Cô không biết nấu ăn thì đừng mở tiệm cơm nữa, không chỉ làm mình mệt mà còn không kiếm được tiền”.

“Ai nói vậy, tôi chỉ muốn phát triển kỹ năng nấu ăn của mình thôi”, Hứa Thanh Vân nói xong thì hỏi lại: “Sao anh về muộn vậy?”
“Tối qua tôi đi làm việc”, Trịnh Sở đáp lời, không định che giấu.


Hứa Thanh Vân rõ ràng là không tin Trịnh Sở thì làm được việc gì, chau mày nói: “Anh giờ không phải thiếu gia nhà họ Trịnh nữa đâu, đừng cứ chơi bời mãi, cố gắng kiếm tiền đi chứ”.

“Tôi biết rồi”, Trịnh Sở lạnh nhạt nói, không có mấy hứng thú với chuyện cũ.

Hứa Thanh Vân thấy không khuyên bảo được Trịnh Sở thì cũng chán, nói tiếp: “Tôi mệt rồi, anh cũng ngủ sớm đi”.

Nói xong, cô bèn tắt đèn phòng ngủ.

Trịnh Sở thấy Hứa Thanh Vân đã tắt đèn thì quay về phòng mình ở dưới tầng.

Trịnh Sở định đến 10 giờ trưa thì sẽ tới hang Vạn Thảo, thảo dược trong đó có lẽ sẽ giúp quá trình tu luyện của anh được nhanh hơn.

Nghĩ vậy, Trịnh Sở cầm điện thoại lên nhắn tin cho Tạ Bá Ngọc, bảo ông ta chuẩn bị một chút.

Đảo mắt mà đã đến hơn 10 giờ trưa.

Trịnh Sở ngồi thiền trên giường tu luyện, cho tinh thần của bản thân không bị buồn ngủ.

Cộc cộc cộc.

Rầm.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân lộn xộn, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ.

“Mọi người nhẹ tay thôi, đừng làm vỡ mấy món đồ kia chứ”, Hứa Thanh Vân nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ thì nhỏ giọng nhắc nhở.

Trịnh Sở chau mày, nghe những tiếng ồn ào bên ngoài thì thầm nghĩ: “Có người dám đến nhà mình làm loạn cơ à”.

Anh nhanh chóng mặc quần áo vào, mở cửa phòng rồi đi ra ngoài.

Bên ngoài là năm người đàn ông mặc đồng phục màu xanh lam, chất đầy dụng cụ làm bếp vào phòng bếp.

Hứa Thanh Vân đứng ở bên cạnh với sắc mặt lạnh nhạt, chỉ huy nhóm người chuyển đồ vào đúng vị trí và chú ý an toàn.

Trịnh Sở nhìn Hứa Thanh Vân lúc này giống hệt con gấu trúc, hai mắt thâm đen, biết là cô vẫn thức từ tối qua đến giờ.


“Cô làm gì vậy? Chuyển nhà hả?”
Hứa Thanh Vân nghe Trịnh Sở nói vậy thì mới biết là anh đã tỉnh.

“Giờ không có đủ tài chính để vận chuyển, nên tôi di dời đồ dùng trong bếp nhà mình đến cửa hàng”, cô ngừng lại rồi nói tiếp: “Sau này anh cứ đến cửa hàng ăn cơm luôn nhé”.

Trịnh Sở nghe Hứa Thanh Vân nói thế thì đáp: “Tôi sẽ lo chuyện tiền nong, cô không cần phải làm vậy đâu”.

“Anh đừng có làm mấy việc xấu đấy”, Hứa Thanh Vân sợ Trịnh Sở dựa vào sức mình để đi làm mấy chuyện cướp tiền cướp của.

Trịnh Sở cười nhạt: “Tôi khinh thường làm mấy chuyện dơ bẩn đó”.

Anh vừa nói xong thì nghe thấy một âm thành già nua vang lên: “Cậu Trịnh có đó không?”
Hứa Thanh Vân nghe thấy tiếng thì lập tức có dự cảm không tốt.

Cô nhìn Trịnh Sở: “Còn nói anh không gây chuyện? Nếu anh không gây chuyện thì sao lại có người già đến tìm anh hả?”
Trịnh Sở lắc đầu: “Tôi không biết, để tôi ra ngoài xem”.

Trịnh Sở đi ra, thì thấy một ông già đầu tóc trắng phơ, mặc vest đen đang đứng ngoài cửa.

Bên cạnh ông ta là Tạ Tiểu Mẫn với bộ tóc ngắn nhuộm vàng, mặc quần áo thể thao, thần sắc thận trọng.

“Cậu Trịnh, giờ chúng ta đi thôi nhỉ?”, Tạ Thừa chưa hề nghe Tạ Bá Ngọc nói về chuyện xảy ra ở hội đấu võ hôm qua.

Hôm qua, ngoại trừ những người có mặt ra thì không một ai biến về chuyện ở hội đấu võ hết.

Toàn là danh gia vọng tộc đến xem hội đấu võ của Giang Nam cả.

Nhà họ Lý đã chạy trốn ra nước ngoài chỉ trong một đêm.

Vương Nhất Pháp của nhà họ Vương cũng rời đi với dáng vẻ bán sống bán chết.

Chỉ còn lại hai nhà Chu – Tạ là biết rõ kết cục.

Người nhà họ Chu biết chuyện này quá mức xấu hổ, cho nên không để ai truyền ra ngoài.


Tạ Bá Ngọc thì lại thấy không cần thiết phải truyền tin này ra, nên cũng không cho ai kể chuyện ra ngoài.

Ấn tượng của Tạ Thừa về Trịnh Sở vẫn dừng lại ở giây phút dưới chân núi lần trước, khá là phiến diện.

Tạ Tiểu Mẫn thì không nói gì, chỉ yên lặng đứng đó, muốn nói gì đấy nhưng lại sợ mình nói sai.

Khi biết Trịnh Sở vô cùng mạnh mẽ như vậy, cô ta không dám khinh thường Trịnh Sở hay đòi khiêu chiến Trịnh Sở nữa.

Trịnh Sở lạnh nhạt nhìn Tạ Thừa cùng Tạ Tiểu Mẫn, nói: “Giờ ta đi thôi”.

Hứa Thanh Vân lúc này cũng đi ra, nhìn Trịnh Sở hỏi: “Các anh đi đâu vậy?”
Cô đang rất sợ Trịnh Sở làm chuyện gì xấu xa, đến lúc ấy lại rơi vào kết cục không tốt đẹp gì.

Hứa Thanh Vân không muốn thấy cảnh ấy, nếu không cô không biết phải nói thế nào với mẹ của Trịnh Sở.

Trịnh Sở mỉm cười: “Tôi đến hang Vạn Thảo thôi”.

Anh không định lừa dối gì Hứa Thanh Vân, huống hồ Hứa Thanh Vân cũng biết hang Vạn Thảo.

Trịnh Sở còn nhớ cái ngày mà anh và Hứa Thanh Vân đi lên hang Vạn Thảo, cả hai đã bị người của hang Vạn Thảo vây đánh.

Lúc ấy Hứa Thanh Vân mới chỉ 18 tuổi, bị đánh rất đau, suýt thì mất mạng.

Hứa Thanh Vân thấy Trịnh Sở muốn đến hang Vạn Thảo thì hơi sững sờ, bóng ma tâm lý về ngày ấy hiện về khiến cho cô run rẩy cả người: “Anh không sợ chết thì cứ đi đi!”
Cô nói xong thì quay người vào phòng, tâm trạng phức tạp, hai tay run run tiếp tục chỉ huy nhân viên vận chuyển đồ đạc.

.


Bình luận

Truyện đang đọc