VÔ THƯỢNG TIÊN ĐẾ



Tạ Bá Ngọc từ trong miệng gián điệp biết được Tạ Bá Kim đang bế quan, chỉ có con trai ông ta Tạ Sư Quý đang đảm nhiệm công việc của nhà họ Tạ.

Chờ đến khi Tạ Bá Kim xuất quan, còn có bốn năm ngày.

Ông ta xuất quan mà biết được tâm phúc của mình là Tạ Ứng Long chết ở thành phố Giang Nam, đến lúc đó Tạ Bá Ngọc chỉ còn hai lựa chọn sống và chết.

Hoặc là diệt Tạ Bá Kim, hoặc là bị Tạ Bá Kim diệt.

Vẻ mặt Trịnh Sở bình tĩnh nói: “Bốn năm ngày thì bốn năm ngày”.

Nói xong anh ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Mấy ngày tới không có chuyện gì thì đừng tới quấy rầy tôi”.

Trịnh Sở chuẩn bị đi núi Cổ Lâm bế quan, hôm nay số lượng linh lực hội tụ sản sinh ở núi Cổ Lâm chắc đủ để Trịnh Sở đột phá đến cảnh giới trúc cơ hậu kỳ.

Khi anh đến núi Cổ Lâm, trời đã tờ mờ sáng, mặt trời ló ra trên đỉnh núi.

Núi Cổ Lâm sương trắng mưa lất phất, người bình thường bước vào đây tâm trí sẽ mê mẩn, cứ đi lòng vòng tại chỗ.


Trịnh Sở đi thẳng một lèo, trong nháy mắt đã đi đến đỉnh núi Cổ Lâm.

Anh tới đỉnh núi, cũng không hề gấp gáp tiền vào trong biệt thự tu luyện.

Trịnh Sở vung tay phải lên, dường như trong bùn đất có vật gì đó phóng về phía Trịnh Sở với tốc độ cực nhanh.

Phốc.

Âm thanh chui từ dưới đất vang lên.

Hư ảnh một con trăn nhỏ màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay Trịnh Sở, dáng vẻ thân mật quấn quanh cánh tay anh.

Trịnh Sở nhìn hồn thể của Tiểu Hắc, so với lần trước gặp, nó lại lớn mạnh hơn một chút rồi.

Hồn lực cũng lớn hơn rất nhiều so với trước kia, cũng không có xuất hiện nhân tố xấu nào.

Trịnh Sở thấy không có chuyện gì, anh hất tay phải, Tiểu Hắc giống như con lươn trườn vào đất rồi biến mất không thấy.

Làm xong tất cả những thứ này, Trịnh Sở sải bước đi tới trước cửa biệt thự, lấy chìa khóa mở cửa lớn biệt thự ra.

Cót két.

Cửa lớn biệt thự được mở ra, anh nhìn thấy một cô gái trang điểm xinh đẹp đang dọn dẹp vệ sinh căn biệt thự.

Trịnh Sở nhìn hình ảnh làm việc chăm chỉ của Trần Anh, anh cũng không cảm thấy có chút gì kinh ngạc.

Sở dĩ hôm nay Trần Anh chăm chỉ như vậy chính là do mệnh lệnh của Trịnh Sở để lại trước khi anh rời đi.

Trịnh Sở mở cửa lớn đi vào phòng.

Trong phòng được Trần Anh quét dọn rất sạch sẽ, không có một hạt bụi nào.

Trịnh Sở ngồi xếp bằng trên chiếc giường mềm mại, anh không liếc nhìn Trần Anh, thần thức đã hạ lệnh cho cô ta.

Bảo Trần Anh bảo vệ thay Trịnh Sở ở bên ngoài phòng, tránh cho trong khoảng thời gian anh đang tu luyện có người tới quấy rối.


Mặc dù núi Cổ Lâm có pháp trận tụ linh, sương trắng có thể khiến tâm trí con người mất phương hướng, còn có Tiêu Hắc giám sát ở khắp nơi, nhưng nếu cường giả chân chính đi đến thì không có chút tác dụng nào.

Sau khi Trần Anh nhận được mệnh lệnh của Trịnh Sở, cô ta ngoan ngoãn đứng bên ngoài phòng Trịnh Sở, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Lúc này, dước một gốc cây cổ thụ lá mọc rậm rạp tươi tốt.

Một lão giả đầu tóc bạc trắng, mặt đều là nếp nhăn, ông ta mặc bộ đồ luyện công màu trắng, ngồi xếp bằng dưới tán cây, lặng lẽ tu luyện.

Bỗng nhiên, lão giả này mặt mày nhăn nhó, sắc mặt trắng bệch giống như bị kẹt thứ gì đó ở cổ họng khiến ông ta vô cùng khó chịu, sau đó khạc ra từ trong miệng một hớp máu đen.

Máu đen bắn tung tóe trên đất, bị cỏ non tươi xanh trên mặt đất ăn mòn sạch sẽ.

Qua một lúc lâu, tình trạng cơ thể của Vương Thành Nhân đã chuyển biến tốt, sắc mặt khôi phục được chút hồng hào.

Ông ta chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt bao hàm sức mạnh đáng sợ, khiến người khác nhìn vào không lạnh mà cũng run lẩy bẩy toàn thân.

Vương Thành Nhân vốn dĩ muốn sau khi sức khỏe ổn định thì sẽ lại đi tìm Trịnh Sở gây phiền phức, nhân tiện cướp ngọc ba màu của Trịnh Sở.

Bởi vì tuổi thọ của Vương Thành Nhân sắp tận, lại cần sử dụng ngọc ba màu để tuổi thọ của ông ta có thể tiếp tục kéo dài.

Còn về loại đan kéo dài sinh mạng này, sau khi uống một viên có thể gia tăng năm mươi năm tuổi thọ, uống hai viên thì không có hiệu quả.

Hôm nay Vương Thành Nhân cảm thấy mình không thể trì hoãn nữa, nếu tiếp tục trì hoãn, ông ta sẽ phải chết trong rừng núi sâu thẳm này.

Động tác nhìn thì chậm, nhưng thực tế lại rất nhanh.

Ánh mắt Vương Thành Nhân nhìn về phía thành phố Giang Nam, ông ta lạnh lùng nói: “Trịnh Sở đáng chết, dám giết chết hai đồ đệ của tao”.

Ông ta nói xong, cơ thể chợt lóe giống như gió, đạp lá cây dưới chân rời khỏi khu rừng này, đi về phía tỉnh Thiên Xuyên.

Hơn mười giờ tối.

Thành phố Minh Hiền dù về kinh tế hay thực lực mạnh cũng đều xếp hạng nhất.

Trong một căn biệt thự sang trọng nguy nga tại thành phố Minh Hiền.


Trần Hâm ngồi trên một chiếc ghế sofa bằng da thật, ông ta đang ngồi xem phim cùng Trần Điềm Điềm và Điền Duy Gia.

Bây giờ bệnh hiểm nghèo trong người ông ta đã được chữa khỏi, phía người trong tộc nhà họ Triệu không dám nhắc đến yêu cầu quá phức tạp với Trần Hâm.

Huống chi con gái của Trần Hâm là Trần Điềm Điềm sớm muộn gì cũng phải gả đi, gia sản nhà họ Triệu trước sau cũng sẽ quay về nhà họ Triệu.

Nếu bây giờ đối nghịch với Trần Hâm, đắc tội với Trần Hâm và Trần Điềm Điềm cũng không có lợi với nhà họ Triệu.

Bởi vì Trịnh Sở và Trần Điềm Điềm có giao tình tốt, vậy nên đã mang lại phiền toái không cần thiết cho nhà họ Triệu.

Trần Hâm vừa ăn trái cây vừa xem tivi, đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên.

Ting ting ting.

Sắc mặt Trần Hâm lộ vẻ không vui, bởi vì ông ta đã nhắc nhở qua người bên cạnh, sau tám giờ tối không được gọi điện cho mình.

Bây giờ đã hơn mười giờ tối lại có người gọi điện qua cho ông ta, quả thật là không coi mệnh lệnh của ông ta ra gì.

Điền Duy Gia nhìn vẻ mặt chồng mình lộ vẻ không vui, bà ấy nhẹ nhàng nói: “Có lẽ có chuyện gì gấp, ông mau nghe đi”.

Trần Hâm nhìn Điền Duy Gia, vẻ mặt không vui liền biến mất, ông ta nói: “Tôi đã nói với đám người kia từ lâu, có chuyện gì ngày mai gọi điện, bọn họ đúng là chẳng nhớ lâu”.

Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Trần Hâm cũng có chút lo âu, ngộ nhỡ xảy ra chuyện lớn gì thì sao.

Ông ta cầm điện thoại di động lên, nhấn nút nghe.

Trần Hầm nghe điện thoại di động, trong nháy mắt vẻ mặt giống như làm ảo thuật, từ vẻ lơ đễnh lúc đầu đến kinh ngạc, cuối cùng là sợ hãi..


Bình luận

Truyện đang đọc