VÔ THƯỢNG TIÊN ĐẾ



Mặt Hứa Thanh Vân đỏ bừng lên, ý bảo Trịnh Sở mau đặt cô xuống.

Cô tự đi được, không cần anh ôm mãi.

Nghe được câu này của Hứa Thanh Vân, trên mặt Trịnh Sở thoáng ra nụ cười nhẹ, mặc kệ ánh mắt ngượng ngùng của Hứa Thanh Vân, anh ôm cô ngồi cô ngồi lên xe taxi.

Khi taxi đi được nửa đường, Hứa Thanh Vân đột nhiên mở miệng nói: “Tôi… tôi muốn đến cửa hàng xem xem”.

Mấy ngày nay Hứa Thanh Vân không ở cửa hàng, không biết cửa hàng của cô biến thành gì rồi.

Trịnh Sở gật gật đầu, anh kêu tài xế taxi lái xe về phía cửa hàng.

Một lúc sau, hai người Trịnh Sở và Hứa Thanh Vân đã đến cửa hàng.


Lúc này, cửa hàng đã bị đập nát tả tơi, đồ đạc bên trong không cái nào còn nguyên vẹn
Trước đó các đại lão khắp nơi từ tỉnh Thiên Xuyên trực tiếp đập phá cửa hàng bởi vì không tìm thấy Trịnh Sở.

Hứa Thanh Vân nhìn vào cửa hàng mà cô vất vả gây dựng thành ra bộ dạng này, khóe mắt cô chợt đỏ lên, nước mắt không kìm được chảy ra.

Trịnh Sở nhìn vào Hứa Thanh Vân, anh vỗ nhẹ vào vai cô, ý bảo cô đừng buồn quá.

Hứa Thanh Vân lau khóe mắt, nói: “Tôi không có buồn”.

Nói xong câu này, cô nhìn vào Trần Anh với ánh mắt đờ đẫn đầm đìa máu tươi phía sau Trịnh Sở, mở miệng nói: “Cô ấy không cần đến bệnh viện sao?”
Trịnh Sở nói: “Não cô ấy không tốt lắm, ở đây lại không có người thân, bây giờ tôi đưa cô ấy đi bệnh viện”.

Nói xong lời này, Trịnh Sở thấy Hứa Thanh Vân cũng muốn đi bệnh viện cùng mình, anh nói: “Mấy ngày nay cô không được nghỉ ngơi cho tốt rồi, mau về nghỉ đi”.

Mấy ngày nay trạng thái tinh thần của Hứa Thanh Vân luôn căng thẳng, chỉ sau khi rời khỏi khách sạn Thiên Cung mới được cải thiện hơn chút.

Cô tin tưởng vào sức mạnh của Trịnh Sở, không sợ anh xảy ra chuyện.

Hứa Thanh Vân gật gật đầu, cô dặn Trịnh Sở phải cẩn thận trên đường đi rồi bắt một chiếc taxi về nhà.

Sau khi Hứa Thanh Vân đi, Trịnh Sở cũng bắt một chiếc taxi đưa Trần Anh đến núi Cổ Lâm.

Trong biệt thự đỉnh núi Cổ Lâm.

Nhìn bộ dạng bây giờ của Trần Anh, Trịnh Sở lắc lắc đầu nói: “Cơ thể này yếu quá, cần phải luyện chế cho thật tốt”.

Anh nhớ đến cách anh dùng để luyện chế xác chết trong giới tu tiên để luyện chế Trần Anh.

Đợi đến lúc làm xong, anh thấy hai mắt Trần Anh không còn đờ đẫn nữa mà nang theo cỗ khí tức tà khí, ý cười hiện lên trên mặt anh.


Làm xong mọi việc Trịnh Sở mới rời khỏi núi Cổ Lâm.

Nhà họ Tạ Thanh Châu.

Tạ Sư Quý bơi chậm rãi trong bể bơi rộng 100 mét vuông với phần trên khỏa thân, bên dưới mặc đồ bơi.

Bên cạnh Tạ Sư Quý có hai người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc gợi cảm, vóc dáng đầy đặn cùng bơi trong bể với hắn ta.

Sắc mặt Tạ Sư Quý rất khó coi, bơi được khoảng 10 phút hắn ta liền bước ra khỏi hồ bơi.

Thấy Tạ Sư Quý rời khỏi hồ bơi, hai người phụ nữ gợi cảm đó lập tức đi theo.

Bây giờ trong lòng bọn họ rất sợ hãi, tràn ngập nỗi hoang mang, tim đập thình thịch.

Sở dĩ cả hai sợ hãi như vậy là bởi vì Tạ Ứng Long chết rồi.

Đó là một trong những tâm phúc của Tạ Bá Kim, bây giờ chết như vậy, đối với nhà họ Tạ mà nói đây là một tổn thất, và hơn hết đó là tượng trưng cho sự mất mặt.

Tạ Sư Quý nắm chặt bàn tay lại, trong mắt hiện lên lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ tạp chủng đáng chết, cư nhiên dám giết Tạ Ứng Long, thật đúng là không biết trời cao đất dày”.

Nghe thấy giọng nói căm phẫn của Tạ Sư Quý, hai người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm lập tức quỳ xổm trên mặt đất, cơ thể lạnh run, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tạ Sư Quý.

Tạ Sư Quý nhìn vào người phụ nữ gợi cảm đang run rẩy, lạnh lùng nói: “Bố tôi tu luyện ra rồi sao?”
Trước khi Tạ Bá Kim tu luyện có nói với Tạ Sư Quý rằng ông ta sẽ tuy luyện ba đến năm ngày, bây giờ đã qua sáu ngày rồi, Tạ Bá Ngọc vẫn chưa có dấu hiệu xuất quan.

Nghe được lời của Tạ Sư Quý, hai người phụ nữ gợi cảm nhè nhẹ đáp: “Chắc sắp rồi”.

“Sắp rồi?”, Tạ Sư Quý không hài lòng với câu trả lời của hai người phụ nữ: “Nếu hai ba ngày nữa vẫn không ra, tôi có nên giết hai cô không?”
Nghe thấy lời của Tạ Sư Quý, hai người phụ nữ cúi đầu xuống thấp hơn, thân thể run lên đến mức không dám mở miệng nói tiếp.


Lộc cộc lộc cộc.

Khi Tạ Sư Quý đang tức giận thì có tiếng giày cao gót truyền đến.

Trong màn đêm tĩnh mịch hiển nhiên rất chói tai.

“Thiếu chủ, xảy ra chuyện gì khiến anh nổi giận vậy?”, một giọng dễ chịu vang lên bên tai Tạ Sư Quý.

Nghe thấy giọng nói của người phụ nữ này, lửa giận trên mặt Tạ Sư Quý tiêu tan hơn một nửa, hắn ta cố nặn ra một nụ cười nói: “Tạ Mỹ Trân, không phải cô đang canh giữ chỗ bố tôi tu luyện sao, tại sao đột nhiên xuất hiện ở đây? Hay là bố tôi sắp tu luyện xong rồi hả?”
Nếu Tạ Bá Ngọc sắp tu luyện xong, Tạ Sư Quý có thể lập tức báo cáo chuyện của Tạ Ứng Long cho ông ta, để cho Tạ Bá Kim điều động vệ sĩ bên cạnh mở một cuộc tấn công dữ dội vào Tạ Bá Ngọc để trút giận.

Tạ Mỹ Trân lắc lắc đầu, lộ ra nụ cười mê hoặc động lòng người: “Thiếu chủ nghĩ nhiều rồi, bây giờ chủ nhân vẫn đang tu luyện, hai ngày nữa mới xong”.

Nghe thấy câu này, Tạ Sư Quý nhíu mày nói: “Vậy tại sao cô không canh giữ bên cạnh bố tôi?”
Mặc dù hắn ta sợ hãi trước sức mạnh của Tạ Mỹ Trân nhưng không có nghĩa là hắn ta có thể dung túng cho Tạ Mỹ Trân rời khỏi cương vị của mình, không để ý tới an nguy của bố hắn ta.

Tạ Mỹ Trân nhìn vào vẻ mặt nghiêm túc của Tạ Sư Quý, khẽ mỉm cười nói: “Chỗ chủ nhân còn có ba cao thủ nhà họ Tạ đang canh gác, bọn họ kêu tôi đến hỏi anh, có phải gần đây nhà họ Tạ xảy ra chuyện lớn, nhất là chỗ lão tổ tông, có phải thông báo tin gì mới không?”
Nghe xong lời của Tạ Mỹ Trân, Tạ Sư Quý mở miệng nói: “Dạo này chỗ lão tổ tông rất yên tĩnh, không có tin tức mới gì”.

Nói xong câu này hắn ta dừng một chút rồi nói: “Tuy nhiên bên thành phố Giang Nam xảy ra chuyện lớn rồi”.

“Chuyện gì?”, Tạ Mỹ Trân khá rõ về chuyện bên thành phố Giang Nam.

.


Bình luận

Truyện đang đọc