VÔ THƯỢNG TIÊN ĐẾ



Dương Tu nghe thấy mấy chữ võ giả ám kình, hắn ta hừ lạnh nói: “Võ giả ám kính có là gì, trong mắt tao chỉ là một bao cát đấm bốc thôi”.

Nói xong, hắn ta đứng dậy, giơ một chân đạp vào người tên tay sai, đạp bọn họ bay ngược lại, phát ra tiếng kêu rên.

Vẻ mặt Dương Tu lạnh băng, mặc kệ bọn họ sống hay chết, hắn ta nói: “Đi”.

Tiếng nói vừa dứt, hắn ta đã đi về phía đại học Giang Nam, muốn tìm Trịnh Sở tính sổ.

Hội trường đại học Giang Nam diện tích chừng ba mẫu, dịp lễ biểu diễn gì cũng đều tổ chức ở đây.

Hôm nay ở các vị trí trong hội trường sinh viên đã ngồi kín.

Sinh viên các chuyên ngành đã biểu diễn gần hết.

Bây giờ chỉ còn lại hai người Trịnh Sở và Tạ Phi Phi chưa biểu diễn.


Bởi vì Tạ Phi Phi là người ghi danh cuối cùng, dựa theo trình tự thời gian ghi danh thì là người biểu diễn cuối.

Tạ Phi Phi đứng ở phía sau cánh gà, vẻ mặt vô cùng hồi hộp, thỉnh thoảng lại nhìn Trịnh Sở một cái, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại chậm chạp không nói.

Trịnh Sở nhìn Tạ Phi Phi tâm tình bất an, anh động viên: “Đừng hồi hộp, một trăm ngàn tiền thưởng chắc chắn là của chúng ta”.

Tạ Phi Phi nói: “Tiết mục biểu diễn này phải là hai người cùng biểu diễn, nếu anh biểu diễn võ thuật, vậy em biểu diễn cái gì đây?”
Chẳng lẽ chờ khi Trịnh Sở biểu diễn võ thuật, cô ấy ở bên cạnh nhảy góp vui.

Điều này đối với Tạ Phi Phi mà nói không phải vấn đề khó khăn gì, nhưng kiểu tiết mục biểu diễn như này, quả thực Tạ Phi Phi không nghĩ ra được lý do gì có thể chiến thắng.

Trịnh Sở nghe Tạ Phi Phi nói vậy, anh cười đáp: “Anh nói muốn biểu diễn võ thuật lúc nào vậy?”
“Thế rốt cuộc anh muốn biểu diễn cái gì?”, Tạ Phi Phi tò mò nhìn Trịnh Sở.

Ngoại trừ võ thuật, quả thực cô ấy không nghĩ ra Trịnh Sở có thể biểu diễn cái gì.

“Xin mời Tạ Phi Phi chuyên ngành quản lý lên sân khấu biểu diễn vở kịch Khổng tước đến rồi”, lời người dẫn chương trình vừa dứt, màn che chậm rãi kéo ra.

Khổng tước tới rồi là kịch bản Tạ Phi Phi chuẩn bị biểu diễn trước đó.

Tạ Phi Phi mặt đầy lo lắng kéo cánh tay Trịnh Sở, cô ấy nhỏ giọng nói: “Anh rể, anh nhất định đừng để em thất vọng nha”.

Sau khi tấm rèm trên sân khấu hội trường hoàn toàn kéo ra, vẻ mặt Tạ Phi Phi căng thẳng, trái tim nhỏ đập loạn xạ, khỏi phải nói trong lòng lo lắng thế nào.

Cô ấy nhìn xuống đông đảo sinh viên và giảng viên phía dưới sân khấu, trong lòng cứ lo ngay ngáy, hoàn toàn không biết mình muốn biểu diễn cái gì, đôi mắt tràn đầy do dự.

Ánh mắt Tạ Phi Phi nhìn về phía Trịnh Sở, nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của anh, cô ấy cẩn thận đi đến trước mặt Trịnh Sở, nhỏ giọng nói: “Anh rể, đừng ngây ra đó nữa, bắt đầu biểu diễn rồi”.

Mọi người dưới khán đài nhìn thấy hai người Trịnh Sở và Tạ Phi Phi sau khi kéo rèm ra thì không nói lời nào, câu nói duy nhất chính là bắt đầu biển diễn.


Làm cho sinh viên và giảng viên dưới sân khấu ngơ ngác, không hiểu nổi hai người chuẩn bị làm gì.

Hay là hai người này lần đầu tiên nhìn thấy nhiều khán giả như vậy nên bị dọa sợ đến choáng váng?
“Hai người này rốt cuộc muốn làm gì?”
“Chẳng lẽ hai người này không biết biểu diễn, cố ý chạy tới đây vì một trăm ngàn để mất mặt”.

“Có khả năng này đấy, cậu xem dáng vẻ cô gái kia hồi hộp không kìa, đoán chắc không biết phải biểu diễn cái gì”.

Tạ Phi Phi nghe thấy bàn tán của sinh viên phía dưới, trong lòng khỏi phải nói hồi hộp đến nhường nào.

Vào lúc trong lòng cô ấy vô cùng hồi hộp, đột nhiên Trịnh Sở nãy giờ chưa nói tiếng nào nay đã chậm rãi mở miệng: “Biểu diễn bắt đầu”.

Lời nói vừa dứt, Tạ Phi Phi chỉ cảm thấy nhiệt độ bên trong hội trường bỗng nhiên thấp xuống mấy độ.

Vốn là vì trong hội trường số người đông đảo nên hơi oi bức, bây giờ lại có chút mát mẻ.

Theo sau đó Tạ Phi Phi phát hiện bên cạnh mình hiện ra rất nhiều giọt nước trong suốt nhỏ như đậu nành.

Giọt nước chuyển động qua lại quanh Tạ Phi Phi, biến đổi thành hình dáng các loại động vật như trong ảo mộng.

Sinh viên và giảng viên dưới sân khấu nhìn thấy Trịnh Sở thi triển ra ma thuật, trong lòng vô cùng khiếp sợ.

Bọn họ đã từng nhìn thấy không ít ma thuật, nhưng loại ma thuật Trịnh Sở thi triển ra thì hoàn toàn không tìm được đầu mối do đâu.

Vào lúc sinh viên và giảng viên đang kinh ngạc vui mừng, một con rồng lửa dài chừng một mét bay ra từ trong bàn tay Trịnh Sở, quấn quanh thân Tạ Phi Phi.

Khi con rồng lửa quấn quanh người Tạ Phi Phi, có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ nóng bỏng trên người nó truyền đến, y đúc ngọn lửa thật, không hề giống như ma thuật tạo ra.

Trong lòng cô ấy kinh ngạc, có chút sợ hãi, sợ rằng ngọn lửa sẽ khiến mình bị thương.


Nghĩ lại thì làm sao Trịnh Sở có thể biết phép thuật chứ, trong lòng cô ấy giờ mới yên tâm hơn chút.

Gầm.

Sau khi rồng lửa quấn quanh người Tạ Phi Phi một vòng, nó bay thêm một vòng nữa về phía sinh viên và giảng viên dưới sân khấu, trong chốc lát để họ tiếp xúc ở khoảng cách gần.

Sinh viên và giảng viên cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên thân con rồng lửa truyền đến, họ nhất thời nhốn nháo.

Lần đầu tiên họ cảm nhận được loại ma thuật này, cảm giác giống như thật này thực sự quá chấn động lòng người, khiến người ta cực kỳ hưng phấn.

Trịnh Sở nhìn phản ứng của các sinh viên và giảng viên, sắc mặt anh bình thản không có gì lạ, anh cho rằng họ có phản ứng này cũng thuộc về hiện tượng rất bình thường.

Sau khi kết thúc màn biểu diễn, anh kéo Tạ Phi Phi vẫn còn đang ngẩn người, sau đó mỉm cười nói: “Màn biểu diễn kết thúc rồi”.

Vẻ mặt Tạ Phi Phi ngây ra, nghe Trịnh Sở nói xong cô ấy mới định thần lại, ồ lên một tiếng rồi theo sát sau lưng Trịnh Sở đi về phía cánh gà.

Sau khi Trịnh Sở và Tạ Phi Phi rời khỏi sân khấu, trong hội trường truyền đến tiềng hò reo cực lớn.

“Anh rể, anh học ma thuật lúc nào thế?”, Tạ Phi Phi nhìn Trịnh Sở, giọng nói rất lớn, không che giấu được vui mừng bất ngờ.

Trịnh Sở mỉm cười nói: “Anh học được trong thời gian ba năm xa nhà”.

Tạ Phi Phi vui vẻ đáp: “Anh rể, rảnh rỗi có thể dạy em chút được không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc