VÔ THƯỢNG TIÊN ĐẾ



Không biết thế nào điện thoại di động lại đột nhiên vang lên, trên núi Long Hổ bất ngờ có chuyện, vậy nên ông ta liền tạm biệt Trịnh Sở.

“Sư phụ, qua khoảng thời gian này tôi sẽ quay trở lại thăm cậu”, Kỳ Phong Đạo Nhân để lại mấy lời này rồi rời đi.

Trịnh Sở nghe Kỳ Phong Đạo Nhân nói vậy, trong lòng không biết làm sao.

Bản thân anh không đồng ý nhận ông ta làm đồ đệ, kết quả đối phương một hai câu sư phụ, gọi mà sướng hết cả người.

Khách trong tiệm đều đã rời đi, sau khi tiệm được vệ sinh sạch sẽ.

Hai người Hứa Thanh Vân và Trịnh Sở đi về nhà.

Dưới ánh trăng, bóng hai người kéo dài.


Hứa Thanh Vân nhìn Trịnh Sở, cô muốn nói gì đó, nhưng lại chậm chạp không mở miệng, do dự không quyết.

Trịnh Sở nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Thanh Vân muốn nói lại thôi, anh mở miệng: “Có chuyện gì cứ nói thẳng”.

Hứa Thanh Vân nhìn ánh mắt Trịnh Sở, cô đáp: “Vừa rồi nhìn dáng vẻ Kỳ Phong Đạo Nhân ở trong tiệm rất lợi hại, sao lại gọi anh là sư phụ?”
Ban đầu cô luôn cảm thấy Trịnh Sở làm chuyện xấu ở bên ngoài, ngày ngày đi đánh nhau.

Hôm nay Hứa Thanh Vân cảm thấy Trịnh Sở không làm chuyện xấu, nhưng vẫn không biết mỗi ngày anh đang làm gì.

Điều này khiến tim cô rất bất an, lòng hiếu kỳ của phụ nữ một khi nổi lên thì rất khó đè xuống.

Trịnh Sở nhìn ánh mắt của Hứa Thanh Vân, giọng bình thản: “Bởi vì cách thức tôi bố trí phong thủy cao hơn ông ta”.

“Vậy sao anh lại cao hơn ông ta?”, Hứa Thanh Vân tiếp tục truy hỏi đến cùng.

Trịnh Sở thấy Hứa Thanh Vân nói vậy, anh cười nói: “Bởi vì thiên phú của tôi mạnh hơn ông ta”.

Những lời này không phải Trịnh Sở chém gió, trên thực tế năng lực học tập của anh rất mạnh, trong giới tu tiên, anh có năng lực gặp qua là không quên được.

Nếu không thì anh sẽ không từ một người bình thường quật khởi trở thành độ kiếp tiên tôn.

Hứa Thanh Vân cười ha ha nói: “Vậy mấy thứ trò chơi này đều là anh học ở đó?”
Nói trước mặt nhiều như vậy đều không quan trọng, duy chỉ có những lời này mới là điều Hứa Thanh Vân muốn hỏi.

Vì sao Trịnh Sở biến mất thần kỳ trong ba năm, sau khi quay về lại giống như biến thành một người khác.

Bất luận là khí chất hay là đối nhân xử thế cũng khác với ba năm trước.

Trịnh Sở nghe thấy Hứa Thanh Vân hỏi mình như vậy, anh cũng không kinh ngạc, tùy tiện bịa ra một lý do.


“Ba năm trước tôi ra ngoài du lịch giải sầu, bị người ta đẩy xuống vách núi, kết quả khi tỉnh dậy phát hiện mình rơi vào trong một sơn động, trong động khắc rất nhiều phương pháp bố trí phong thủ và rèn luyện cơ thể cường tráng, tôi dựa vào thiên phú siêu phàm của bản thân, nắm giữ hết tất cả”.

Đây là lần đầu Hứa Thanh Vân nghe Trịnh Sở giải thích cặn kẽ những gì trải qua trong ba năm qua.

Vào lúc cô nghe Trịnh Sở nói chuyện, ánh mắt nhìn chăm chú vào anh, cô phát hiện ánh mắt anh bình tĩnh ôn hòa, không có hốt hoảng, không giống như là nói dối.

Hứa Thanh Vân liền tin Trịnh Sở, cô nói: “Cho dù có bản lĩnh cũng phải khiêm tốn một chút, nếu không thì đến một ngày nào đó sẽ bị bắt đi làm giải phẫu”.

Cô cũng không biết vì sao rõ ràng là mình không thích Trịnh Sở, nhưng gần đây vẫn luôn quan tâm đến an nguy của anh, lo lắng anh xảy ra chuyện.

Hứa Thanh Vân khẽ lắc đầu, cố quên mấy suy nghĩ này đi, không nghĩ tới chuyện này nữa.

Sau khi Trịnh Sở và Hứa Thanh Vân đi về nhà.

Trịnh Sở nhìn Hứa Thanh Vân đi lên tầng hai, cửa phòng đóng rồi anh mới lập tức mở cửa đi ra ngoài.

Đêm tối đen như mực, chỉ có sao điểm khắp trời, lóe lên ánh sáng ảm đạm.

Xung quanh rất yên tĩnh, duy chỉ có tiếng côn trùng thay nhau kêu lên không ngừng.

Trịnh Sở giọng bình thản nói: “Còn không lăn ra đây”.

Anh đã sớm cảm nhận được có người theo đuôi mình, cũng vì Hứa Thanh Vân ở bên cạnh nên vẫn không ra tay.

Bây giờ Hứa Thanh Vân đã vào nhà ngủ, đương nhiên Trịnh Sở cũng không kiêng kỵ giải quyết hết những người mang theo sát khí.

Hai phút trôi qua.

Trịnh Sở nhìn về phía trước, thấy người ẩn nấp vẫn không chịu hiện thân, anh khẽ nhíu mày: “Không lăn ra đây thì đừng trách tôi không khách khí”.


Lời nói vừa dứt, tiếng bước chân cộp cộp cộp vang lên, đế giày ma sát với mặt đất tạo nên âm thanh rất chói tai.

Một người đàn ông thân cao hơn hai mét, vóc dáng gầy yếu, gương mặt thô kệch từ trong bóng tối đi ra.

Hắn nhìn Trịnh Sở, giọng điệu ngông cuồng phách lối: “Thằng nhãi, thực lực không tồi đấy, lại còn có thể cảm nhận được sự tồn tại của tao”.

Mới đầu Tạ Ứng Long còn cho rằng Trịnh Sở không phát hiện ra mình, chắc cũng chỉ là nói linh tinh thôi.

Đến khi câu thứ hai vang lên, hắn đã chắc chắn Trịnh Sở đã phát hiện ra tung tích của mình.

Trịnh Sở cười ha ha nhìn người đàn ông gầy yếu cao hơn hai mét, anh cảm nhận khí tức giống y đúc đám người Tạ Thiên Thuận, anh đáp: “Nhà họ Tạ phái tới?”
Tạ Ứng Long không ngờ Trịnh Sở lại có thể đoán ra thân phận của mình, trong lòng cũng chẳng hề coi trọng, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, hắn nói: “Vợ mày trông quyến rũ đấy, nhìn dáng vẻ cô ta đi bộ thì vẫn là xử nữ đó chứ?”
Nói đến đây, hắn thè lưỡi liếm môi rồi cười ha ha: “Có phải mày bất lực chứ gì? Cần tao giúp đỡ không?”
Trịnh Sở nghe Tạ Ứng Long nói vậy, vẻ mặt anh nghiêm túc, giọng điệu lạnh lùng: “Tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Hứa Thanh Vân là người Trịnh Sở quan tâm nhất trong trái đất này, bây giờ lại có người làm nhục Hứa Thanh Vân trước mặt Trịnh Sở, làm sao anh có thể chịu đựng nổi.

Tạ Ứng Long dùng ánh mắt xem chuyện cười nhìn Trịnh Sở, hắn ha ha đáp: “Chỉ dựa vào cái tên phế vật nhà họ Trịnh mày mà cũng dám đấu với nhà họ Tạ ở Thanh Châu?”
Hắn nói xong, ngừng một chút rồi lại tiếp: “Bây giờ tao không giết mày, chỉ là muốn mày tận mắt nhìn thấy vợ mày nằm dưới thân tao như thế nào”.

Tạ Ứng Long không coi Trịnh Sở ra gì, dù có thể một mình đối phó với Tạ Thuận Thiên, Tạ Nguyên Kỳ, Tạ Nguyên Bưu thì sao chứ.

Mặc dù ba người này là tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền, thực lực lại rất kém cỏi.

Dù có ba tông sư võ đạo giống đám người Tạ Nguyên Bưu cùng tấn công Tạ Ứng Long, Tạ Ứng Long cũng chẳng coi ra gì..


Bình luận

Truyện đang đọc