VÔ TÌNH GẶP ĐƯỢC BẢO BỐI


Hàn Thiên Nhược mím môi: “………” Lần đầu tiên trong đời anh thấy bộ quần áo một chục tệ thật đắt.
[10 Nhân dân tệ = 33.340 VNĐ]
Trong khi mọi người còn chưa kịp hoàn hồn về lí do mà Từ Minh Vinh ngất xỉu, vị đường chủ dưới trướng của ông ta cũng là đứa con trai cả Từ Minh Quân đã rời chỗ ngồi của mình từ lúc nào, đang tiến lại gần hai người đang ngồi nhìn anh trên ghế thượng vị của Death.
Mặc Âu nhìn chăm chú vào người đàn ông đang từng bước đến gần cô kia, thầm than thở:
“Ba thì xấu mà con thì cũng ra dáng đấy.

Mà không ngờ anh ta là con lai.”
Hàn Thiên Nhược không vui, bóp chặt eo của cô một cái tỏ ý cảnh cáo:
“Nhìn anh.

Đôi mắt của em từ giờ trở đi chỉ có thể nhìn anh.”
Mặc Âu bĩu môi xụ mắt: “Anh thật là ích kỉ quá đi.”

Nói thì nói thế nhưng cô không nhìn người đàn ông với dáng người cân đối, đôi môi anh đào gần giống phụ nữ, sống mũi cao thẳng, cùng đôi mắt có màu xanh nhạt mê người kia nữa.
Nhìn bảo bảo nhà cô còn đẹp hơn!
Hàn Thiên Nhược thấy Mặc Âu đã đổi đối tượng nhìn mặt sang anh mới hài lòng.

Tuy có chút lúng túng khi cô nhìn anh đến nỗi anh có cảm tưởng như mắt cô đang dính chặt trên mặt mình.
Nhưng thôi.

Để cô ngắm anh rồi dần dần bị anh mê hoặc còn tốt hơn để cho người đàn ông khác có cơ hội dụ dỗ.
Anh ngoài khuynh quốc khunh thành ra còn có rất nhiều gian mưu.
Từ Minh Quân lúc này đang đứng dưới bậc tam cấp làm động tác hành lễ với Hàn Thiên Nhược.
Hàn Thiên Nhược gật đầu miễn lễ.
Từ Minh Quân liếc nhìn người phụ nữ đang nằm trong ngực Hàn Thiên Nhược đang quay lưng lại với anh một cái, người có chút đình trệ khó hiểu.
Sao anh có cảm giác nhìn tấm lưng này có chút quen quen, trong vô thức dường như đang có cái gì đó câu dẫn anh phải nhớ đến một người nào đó.

Một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp khiến anh muốn bắt về nhà mà chiếm hữu.
Bất quá, anh không nhìn lâu vào tấm lưng kia, nhưng khi chuyển tầm mắt sang nhìn Hàn Thiên Nhược, anh thoáng giật mình.
Anh ta đang nhìn anh bằng một ánh mắt vô cùng quỷ mị, khiến anh lầm tưởng rằng anh sẽ chết ngay tức khắc.
Sống lưng vừa nãy còn thẳng tắp, lên đây lại có chút cong.
Trên trán lấm tấm mấy giọt mồ hôi mịn, Từ Minh Quân bắt đầu cuộc đối thoại:
“Thưa ngài Death, ba tôi Từ Minh Vinh vừa nãy cũng chỉ có ý tốt không muốn ngài bị vấy bẩn bởi người phụ nữ lả lơi này nên mới muốn kéo cô ta ra khỏi ngài.

Nhưng có vẻ như ngài lại hiểu lầm ý của ba tôi rồi.”

Mặc Âu đang nằm úp mặt vào ngực Hàn Thiên Nhược, đôi mắt híp thành một đường thẳng thật dài.
Lả lơi…
Cô ghét từ này!
Hàn Thiên Nhược không khác Mặc Âu là mấy, sắc mặt nhanh chóng trở lạnh xuống âm độ:
“Tôi hiểu lầm? Có vẻ người hiểu lầm ở đây phải là Từ gia và cậu con trai ngoài giá thú của Từ gia mới đúng.

Chắc là mẹ của cậu hẳn cũng là một mỹ nữ.”
Hàn Thiên Nhược còn không chút che dấu mà còn cố ý nhấn mạnh hai từ ‘‘mỹ nữ’’.
Từ Minh Quân cứng người.

Anh ta thế mà lại đi điều tra thân phận thật của anh.

Chết tiệt!
Mẹ anh ta đúng là rất đẹp nên anh mới có một khuôn mặt đẹp như thế này.


Nhưng anh lại ghét điều này.

Rằng bà ta là gái điếm.
Không gian bên dưới lặng ngắt như tờ.
Từ Minh Quân ấy thế mà không phải con trai ruột của Từ Minh Vinh.
Có lẽ đây là tin động trời nhất ngày hôm nay.
Tại sao ư? Thật ra thì việc có con trai ngoài giá thú là một chuyện rất đỗi bình thường đối với những người có tiền có quyền.

Nhưng gia đình của Từ Minh Vinh này lại là một trường hợp đặc biệt.
Thực ra Từ Minh Vinh có hai người con trai, con trai cả đang đứng trước mặt ngài Death là Từ Minh Quân, cậu con trai cả của Từ gia, dưới còn có một cậu con trai thứ là Từ Nam Hi.
Theo như mọi người biết, theo lời kể của gia chủ Từ gia thì Từ Minh Quân mới là đứa con của ông với vợ được hỏi cưới đàng hoàng là Hề Nguyệt sinh ra, còn Từ Nam Hi mới là đứa con ngoài giá thú..


Bình luận

Truyện đang đọc